Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 55 : Liên Mạn Nhi chế tác
Ngày đăng: 16:45 18/04/20
Liên Thủ Tín đã tỏ rõ thái độ, còn có lời nói của Liên lão gia tử,
mọi người đều phải hoạt động, thuần thục mà gặm bánh ống cứng rắn, mấy
người Nhị Lang, Tam Lang đều đẩy xe ra, cầm công cụ, còn Hà thị dưới ánh mắt âm trầm của Liên lão gia tử, cũng không nôn oẹ, mặc dù có chút
không tình nguyện, nhưng cũng đi ra đồng.
Nhìn một đám người đều ra đồng làm việc, Liên Mạn Nhi trở lại Tây Sương phòng.
Trương thị ngồi ở trên giường gạch, thấy Liên Mạn Nhi tiến đến, vội hỏi, “Mạn Nhi, chuyện thế nào rồi hả?”
Liên Mạn Nhi ngồi vào bên cạnh Trương thị.
“Phụ thân bảo con nói cho mẹ biết, chuyện ở riêng đã được quyết định
rồi.” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị nói, “Bọn người Nhị bá đều không
đi làm việc, Nhị thẩm nói ở riêng, bảo chúng ta phân ra. Phụ thân cùng
gia đã thương lượng, chúng ta phân ra sống một mình. Gia đã đáp ứng, nói trước tiên đem hoa mầu thu hoạch, rồi mới bàn về việc phân ra như thế
nào.”
Trương thị sợ run một hồi, “Phân liền phân a, cuối cùng vẫn phải đi tới một bước này.”
“Mẹ à, mẹ đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, hiện tại việc quan trọng mà
mẹ cần làm đó là đem thân thể dưỡng cho tốt. Những ngày này, mẹ cũng
không cần lo lắng nhiều việc, người khác nói cái gì, mẹ coi như không
nghe thấy là được.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mẹ liên lụy các con rồi.”
Trương thị thở dài một hơi, tiếp theo trịnh trọng gật đầu. Về sau
nguồn lao động chủ yếu của cái nhà này chính là nàng cùng Liên Thủ Tín,
vì không muốn liên lụy Liên Thủ Tín, liên lụy bọn nhỏ, nàng cũng phải
tranh giành khẩu khí, đem thân thể dưỡng cho tốt.
“Mạn Nhi, mẹ không hồ đồ, biết phân rõ nặng nhẹ. Con yên tâm đi, hiện tại nương cái gì cũng đã thông suốt. Đợi nương dưỡng thân thể cho tốt,
nương cũng không tin, chúng ta không thể sống tốt!”
Liên Mạn Nhi thấy Trương thị nghĩ được như vậy, trong lòng thật cao hứng, sống chính là cần loại sức mạnh này.
“Ừm, mẹ, về sau chúng ta nhất định có thể sống tốt.”
Đã quyết định ở riêng. Liên Mạn Nhi muốn tính toán có một số việc
nhưng trước tiên phải nghe ngóng một chút. Đợi đến buổi tối, cả nhà ăn
cơm xong. Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín cùng Trương thị: “Cha, mẹ
nếu phải ở riêng, chúng ta có thể được chia chút gì?”
Trương thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín.
“Chia với chẳng chia, thân thể mẹ khỏe là tốt rồi, cùng cha con dựng
nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trồng trọt chút ít, cũng có thể nuôi sống các con.”
“Ngươi, ngươi dám?” Chu thị bị khí thế của Liên Mạn Nhi trấn trụ.
“Có cái gì không dám, sống đều sống không nổi nữa rồi.” Liên Mạn Nhi
ngược lại nở nụ cười, “Đúng rồi, nội, cháu thấy ngài vẫn là bớt chút
thời giờ dẫn lão cô đi đến miếu dập đầu đi, hai ngày này, cháu nằm mộng
thấy tiểu hài tử kia dẫn chúng ta đi dạo…”
Chu thị ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Liên Mạn Nhi vén rèm từ trong nhà đi ra, đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ tối om om đang ép sát vào cửa ở bên ngoài, lỗ tai thất thần nghe lén.
“Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi làm khuôn mặt hung dữ.
Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi phát hiện, ngượng ngùng mà sờ sờ đầu của mình, cười hì hì nhích lại gần.
“Nhị tỷ, đệ sợ tỷ một mình chịu thiệt.”
“Ngươi đều nghe thấy được?”
Tiểu Thất gật gật đầu.
“Đừng nói với cha mẹ.” Liên Mạn Nhi dặn dò tiểu Thất.
“Đệ biết rõ, Nhị tỷ là vì muốn tốt cho nhà chúng ta.” Tiểu Thất nói.
Liên gia cuối cùng cũng thu hoạch xong một xe hoa màu trở về nhà,
trời u u ám ám, nhưng vẫn không có mưa. Bất quá bởi vì trời đầy mây, ẩm
ướt cao, nên thời gian phơi ngũ cốc phải kéo dài. Liên lão gia tử mời
hàng xóm Vương lão hán phụ thân Xuân Trụ, còn có Ngô Ngọc Xương đại nhi
tử của Đường tỷ Chu thị, mọi người ngồi xuống, chính thức đàm luận
chuyện ở riêng như thế nào.
Liên gia ở riêng có chút kỳ quái, không phải đều tách ra, chỉ có nhi
tử nhỏ nhất, một nhà lão Tứ Liên Thủ Tín tách ra. Hiện tại thê tử Liên
Thủ Tín bệnh nằm trên giường gạch, mấy hài tử còn phải nhiều năm nữa mới có thể thanh niên. Mọi người ở trong thôn, những chuyện lớn nhỏ gần
đây của Liên gia, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nguyên nhân ở riêng
cũng liền đoán ra được.
“Cây lớn phân cành…” Liên lão gia tử nhanh chóng hít vài hơi thuốc
lá, rốt cục mở miệng nói. Lời này của ông còn chưa nói hết, chỉ nghe
thấy tiếng xe ngựa dừng ở ngoài cửa, cổng rào mở ra, một đoàn người từ
bên ngoài từ từ đi vào.
“Ai ôi!!!, thân gia đến rồi.”