Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 56 : Yến tiệc ở riêng

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Rabbitdethuong

Một đoàn người từ bên ngoài đi tới, đi đầu một lão giả cao lớn, mặc

một thân xiêm y màu xanh, ôm hai tay, sải bước đi vào trong. Một nữ nhân khuôn mặt trắng nõn tuổi chừng bốn mươi, được một con dâu chải búi tóc

cùng một cô nương trẻ tuổi dìu đi ở phía sau. Tiếp theo cửa lớn mở rộng

ra, một hán tử khuôn mặt có bảy tám phần tương tượng với lão giả đi phía trước đánh xe ngựa vào.



Bọn người Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín vội vàng từ trong phòng đi ra, nghênh đón.



“Thân gia!”



“Lão ca ca.”



Liên lão gia tử cùng lão giả chào hỏi lẫn nhau, Liên Thủ Tín cũng bước lên phía trước cúi thấp người vái chào lão giả.



“Nhạc phụ!”



Thì ra đây chính là phụ thân của Trương thị Trương Thanh Sơn, đi theo phía sau là nương của Trương thị gọi là Lý thị, đại tẩu Vương thị, cháu gái Trương Thái Vân, đánh xe chính là đại ca Trương thị Trương Khánh

Niên



Nhà mẹ đẻ của Trương thị cách Tam Thập Lý doanh tử khoảng năm mươi

dặm, là một cái làng lớn nhất trong núi, gọi là Thiêu Oan Truân. Trương

gia cũng có hơn mười mẫu đất, trên núi còn có hơn vài chục mẫu làm vườn trái cây, tính ra cũng là một phú hộ. Hai lão nhân chỉ có hai nhi tử,

hai khuê nữ, hai nhi tử đã thành gia lập thất, khuê nữ chính là nương

của Liên Mạn Nhi làm dâu ở Tam Thập Lý doanh tử.



Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều vội vàng gọi

một tiếng ông ngoại, bà ngoại, cậu lớn, mợ lớn, chị họ. Liên lão gia tử

mời Trương Thanh Sơn tiến vào phòng trên, Lý thị mang theo con dâu cùng

tôn nữ trước hết đi Tây Sương phòng thăm Trương thị. Liên Thủ Tín mang

theo Ngũ Lang giúp Trương Khánh Niên cởi gia súc, cho gia súc ăn cỏ cùng uống nước, lại vác đồ vào trong phòng.



Mấy người trong thôn được mời đến đang ở trong phòng trên thấy người

bên nhà mẹ Trương thị đến, liền biết rõ chuyện ở riêng phải lùi lại.

Thậm chí xuất hiện biến hóa, liền cáo từ đi ra.



“… Ta có mang theo một vò tử thiêu đao tử. Một hồi huynh đệ chúng ta uống cho thống khoái.” Trương Thanh Sơn ngăn lại nói.



Ở bên trong có người gọi lão ca ca, có người gọi đại thúc, cũng không chịu lưu lại, vẫn như cũ cáo từ đi ra ngoài.



Liên lão gia tử mời Trương Thanh Sơn ngồi xuống giường gạch, Trương

Thanh Sơn móc ra tẩu thuốc, bỏ thuốc lá vào, chậm rãi bắt đầu hút.



“Lão ca ca, hai nhà chúng ta cách nhau cũng không tính là Sơn Nam

biển Bắc, có chuyện gì. Cũng nên gửi thư cho ta biết.” Trương Thanh Sơn

chậm rãi nói.



Liên Thủ Tín từ bên ngoài tiến vào, vội vàng thừa nhận đều là lỗi của hắn.



Trương Thanh Sơn quét mắt liếc nhìn Liên Thủ Tín, cũng không nói gì,

trên mặt Liên lão gia tử cũng có chút ửng hồng. Ông biết chuyện của Liên gia chỉ sợ là Trương Thanh Sơn đều đã nghe nói.



“Là ta không quản giáo tốt. Mùa thu hoạch bận quá, không có tốt…” Liên lão gia tử có ý đồ giải thích một chút.



“Lão ca ca, hai ta làm sao quen biết ngươi còn nhớ rõ không…” Trương

Thanh Sơn chặn đứng lời nói của Liên lão gia tử. Nói đến chuyện lúc

trước của hai người .



Thời điểm Trương Thanh Sơn tuổi trẻ, đi ra ngoài theo bọn người bào đan bang (*), đã làm rất nhiều việc kiếm sống, kể cả đi đến vùng thảo nguyên lớn ở

phía bắc buôn bán ngựa, đi Trường Giang ở phía nam buôn bán tơ lụa vải

bố, thậm chí còn buôn bán muối lậu. Lúc đó Liên lão gia tử vẫn còn làm

chưởng quầy ở một cửa hàng trong huyện. Thường xuyên qua lại, hai người

liền quen biết.



“Ta là yêu mến mới kết thân. Lão ca ca là người phúc hậu thật thà,

lúc trước làm chưởng quầy, thật sự là già trẻ không gạt. Lão ca ca, ta

kính nể nhân phẩm của ngươi, người Liên gia an phận đứng đắn, khuê nữ ta làm con dâu ngươi, bảo đảm không sai được…”



Trương Thanh Sơn cũng không đề cập tới chuyện của Trương thị, chỉ

cùng Liên lão gia tử lao vào kể lại những chuyện lúc tuổi trẻ của hai

người. Liên lão gia tử vừa xấu hổ, lại cảm kích, hai người càng nói càng là thân thiết.



Ở trong Tây Sương phòng, thì là một tình cảnh khác.



Lý thị cùng nương Trương thị hai người vừa thấy mặt đã ôm đầu khóc

rống, Vương thị cùng Trương Thái Vân ở một bên khuyên, nhưng mà nghe

được Liên Mạn Nhi mê man ba ngày, thiếu chút nữa chết rồi, Trương thị

mất hài tử, lại như thế nào nhặt về một cái mạng, cũng đều lau nước mắt.



“Ngươi là hài tử ngốc a, ngươi thế nào lại không biết gửi thư về nhà, nếu không phải ca của ngươi đi đến chỗ hợp chợ, đụng phải người trong

làng các ngươi, nghe nói việc này, nương cái gì cũng không biết.” Lý thị đau lòng mà quở trách Trương thị, “Ngươi làm cho nương đau lòng chết,

ngươi có biết không.”



Trương thị liền khóc, “Nương, con chính là sợ nương lo lắng a…”



Trương thị sĩ diện, ở trước mặt nhà mẹ đẻ từ trước cho tới bây giờ

chỉ nói mình sống tốt như thế nào, chịu khổ một câu cũng không nói,
nhà lão Tứ. Vậy làm sao có thể . Chu thị đau lòng, bất qua chỉ ho khan

một tiếng.



“Đại thái cuống họng không tốt, vừa rồi cả buổi đều không có thấy

phát tác.” Vương thị nói, “Thái vân ah. Múc cho đại nãi ngươi một gáo

nước lạnh đến.”



“Không cần. Không cần.” Chu thị vội nói.



“Những heo và gà này, thê tử lão Tứ cùng mấy người hài tử đều chăm

sóc không ít. Lễ mừng năm mới cũng không còn mấy tháng nữa là tới rồi,

liền… Chẳng chia được đi. Thời điểm mổ heo đón năm mới, chia thịt heo

cho bọn họ.” Liên lão gia tử nói.



“Được, phụ thân, đều nghe theo ngài. Chúng ta cũng không có tiền gì,

ngoại trừ lương thực, cũng chỉ trông cậy vào mấy con heo này. Tiền đi

trấn trên đáp lễ. Thì lấy tiền bán heo mới mổ mừng năm mới đi, cũng có

thể bổ sung thêm một ít.” Liên Thủ Tín nói. Hắn không có nói gà. Trong

lòng của hắn biết rõ, những điều này đều là điểm chí mạng của Chu thị,

Trương thị đã ăn hết hai con, hắn cảm thấy đã đủ rồi, không muốn thêm.



“Tứ đệ là người phúc hậu .” Ngô Ngọc Xương cười nói.



Mấy người Vương lão đầu ở bên trong đều gật đầu theo, chuyện ở riêng

này cứ như thế quyết định, ghi công văn không cần người khác, Liên lão

gia tử tự mình viết, viết xong, trước cho Trương Thanh Sơn xem qua, lại

cho mấy người ở bên trong nhìn qua, rồi mới gọi mấy nhi tử ra, tất cả

mọi người ấn thủ (lăn dấu tay) lên trên công văn.



“Ta còn có một câu, những năm này vì cung cấp cho lão đại thi công danh, trong nhà đều bó chặt dây lưng quần (tiết kiệm). Một nhà Lão Tứ, cũng góp sức không ít. Hiện tại tuy rằng tách ra ngoài, nhưng vẫn là nhi tử của ta, là huynh đệ lão đại. Nếu Lão đại có một

ngày, hết khổ, không thể quên lão Tứ. Lời này của ta, mọi người chứng

giám. Lão đại, ý ngươi thế nào?” Đem công văn cất kỹ, Liên lão gia tử

đột nhiên nói.



“Phụ thân, người cứ yên tâm đi, ta và lão Tứ, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ.” Liên Thủ Nhân nói.



“Một bút không thể viết ra được hai chữ Liên.”



“Tuy rằng ở riêng thì vẫn là người một nhà, còn phải giúp đỡ lẫn nhau.”



Cứ như vậy cười nói, chuyện ở riêng xem như hết thảy đều kết thúc.

Liên Mạn Nhi ở bên ngoài đều nghe vào trong lỗ tai, nàng thực sự không

phải là người tính toán chi li, có thể phân ra cũng rất tốt, có thể

phân thành như vậy, cũng coi là kết quả vừa lòng.



Bàn chuyện xong, Liên lão gia tử hỏi đồ ăn đã làm xong chưa, lúc này

mới nhìn rõ Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị đều ngồi trong phòng.



“Ai nấu cơm vậy?” Liên lão gia tử hỏi.



Chu thị đột nhiên tỉnh ngủ, vội vàng chạy ra ngoài xem.



Liên Mạn Nhi vén màn cửa tiến đến, “Gia, đồ ăn đều đã làm xong, hiện tại bày cơm không?”



Liên lão gia tử thế mới biết là Liên Mạn Nhi ở bên ngoài tay cầm muôi làm đồ ăn, trong lòng có chút oán trách Chu thị, thế nhưng việc đã đến

nước này, cũng không thể nói cái gì, chỉ nói có thể bày cơm.



Đợi bàn ăn được bày ra, hai người Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi bưng đồ

ăn lên, bốn món rau trộn, một món cá chép chua ngọt, còn có năm món ăn

nóng, một dĩa bánh rán lớn, một nửa là bánh hoàng cam, một nửa là bánh

tuyết trắng, món chính là cơm trắng, bánh bao chay, đồ ăn được trang trí rất đẹp, lòng Liên lão gia tử hơi buông xuống một ít, đợi nếm tất cả

món ăn qua một lần, không chỉ lòng toàn bộ bỏ vào trong bụng, tươi cười

cũng hiện lên khóe mắt.



“Đều dùng bữa, dùng bữa, trong nhà không chuẩn bị gì nhiều, đừng chê cười.” Liên lão gia tử mời.



Bữa ăn này vẫn như trước được chia làm hai bàn. Liên lão gia tử,

Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên, đang ở bên trong, Vương lão hán,

Ngô Ngọc xương, còn gọi là bốn nhi tử cùng đại Tôn tử Liên Kế Tổ cùng

ngồi một bàn. Một bàn khác chiêu đãi nữ khách, Lý thị, Vương thị cùng

Trương Thái Vân, Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Tưởng thị tiếp khách, Trương

Thanh Sơn cùng Lý thị muốn cất nhắc ngoại tôn, ngoại tôn nữ mình, một

đứa gọi là Ngũ Lang bên trên bàn, một đứa là tiểu Thất ôm trong ngực,

Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đã làm xong đồ ăn, cũng bị Lý thị kêu đến cùng nhau ăn cơm.



Liên Mạn Nhi ăn hết hai phần, mặt khác cầm cái chén trên bàn, mỗi món ăn đều lấy cho Trương thị một ít, đem cho Trương thị ăn.



Mọi người ở bên trong ăn tất cả các món, đều không ngớt lời tán dương đồ ăn làm ngon.



“Chính là đầu bếp của các tửu lâu ở trấn trên, làm ra cũng không khác cái này lắm.”



“Một bàn này là lão tẩu làm a?” Mọi gười ở bên trong liền hỏi.



Mọi người trên bàn ăn đều quay qua nhìn Chu thị.