Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 569 : Chúc tết
Ngày đăng: 16:54 18/04/20
Edit: An
Đêm ba mươi – đêm trừ tịch có bão tuyết cũng không ảnh hưởng gì lớn
lắm. Ngược lại, mọi người càng thêm hăng hái bừng bừng, nói tuyết rơi là điềm báo năm nay được mùa.
Mùng một tết, một màn tuyết trắng bạc bao phủ cả thế giới. Nhà Liên
Mạn Nhi dậy rất sớm, Liên Thủ Tín dẫn người đi quét tuyết, sau đó cả nhà vội vã ăn bữa sáng đơn giản, ăn mặc chỉnh tề rồi ra cửa.
Giống như hôm qua Liên Thủ Tín đã hứa hẹn, các nàng phải đi đến nhà cũ, chúc tết Liên lão gia tử và Chu thị.
Đường ngoài thôn vì chưa có ai đi qua, nên nhà Liên Mạn Nhi ngồi trên hai cỗ xe la, phía trước có quản sự Hàn Trung dẫn đứa ở quét tuyết mở
đường, từ từ đi vào trong thôn. Sau khi vào thôn, đường dễ đi hơn nhiều. Nhà nông dân phần lớn đều chịu khó, lại là mùng một tết nên người bình
thường đều dậy sớm, quét sân nhà mình, cũng tiện tay quét đường đi trước cửa nhà.
Cũng không cần ai phân công, tất cả mọi người đều tự giác chịu trách
nhiệm cho cửa nhà mình, người tốt bụng, chịu khó còn chủ động quét nhiều thêm một đoạn. Còn có người cướp việc quét dọn, mọi người chào hỏi lẫn
nhau, vừa chúc tết vừa nói những lời tốt lành, làm cho buổi sáng sớm vốn vô cùng lạnh lẽo trở nên náo nhiệt ấm áp.
Đi vào trong thôn, Liên Thủ Tín dẫn theo Ngũ Lang và tiểu Thất xuống
xe, đi bộ phía trước, thấy có người liền chào hỏi, nói chuyện. Trương
thị cùng Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi vẫn ngồi trên xe, chỉ vén rèm xe
lên, thấy ai quen biết cũng thân mật chào hỏi.
Cuối cùng, xe la dừng lại trước cửa nhà cũ Liên gia.
Liên lão gia tử là người chịu khó số một số hai trong thôn, vì vậy
trong nhà cũ, kể cả đại môn đều được quét tước sạch sẽ hơn những nhà
khác. Nhà Liên Mạn Nhi xuống xe, trừ Liên lão gia tử và Chu thị ra, mọi
người ở nhà cũ đều ra đón.
Vào thượng phòng, chỉ thấy Liên lão gia tử và Chu thị ăn mặc gọn gàng ngồi trên giường gạch, dựa vào tấm dựa. Đối diện đầu giường đặt gần lò
sưởi có bày hai ghế bát tiên, một bàn trà, hai ghế dựa nhỏ, còn có mấy
băng ghế dài.
Liên Mạn Nhi vào phòng, đánh giá mọi nơi một lần. Trong phòng quét
dọn vô cùng sạch sẽ, mà những chiếc ghế và băng ghế kia đều đặc biệt
chuẩn bị vì các nàng.
Hôm nay Liên Đóa Nhi cũng trang điểm qua, không chỉ dùng phấn thơm của Tưởng thị mà còn tỉ mỉ vẽ lông mày cong cong thật dài.
Nhưng một gương mặt vốn khiến nàng hết sức hài lòng như vậy, sau khi thấy Liên Mạn Nhi chỉ có thể lộ ra ghen tị và oán hận.
Liên Mạn Nhi chỉ là nha đầu chân to ở nông thôn, căn bản không thể so sánh với nàng. Hôm nay sở dĩ Liên Mạn Nhi thắng thế là vì trang sức
vàng trên đầu nàng.
Liên Đóa Nhi oán hận nghĩ, không chỉ có trang sức mà còn cả xiêm y
nữa. Không sai, chính một thân xiêm y này đã khiến Liên Mạn Nhi trở nên
ưa nhìn. Đó là loại xiêm y mà kể cả khi nhà nàng giàu có nhất thì nàng
cũng chưa từng được mặc qua.
Liên Mạn Nhi ngồi trên mép giường liền chú ý tới ánh mắt bất thiện
của Liên Đóa Nhi. Nàng cúi đầu nhìn mình một chút, hôm nay Liên Mạn Nhi
mặc một bộ xiêm y màu đỏ lựu vừa người, quần màu da sóc, ngoài áo váy
còn khoác một áo khoác da sóc màu hồng cánh sen, bởi vì trong nhà lạnh
nên dù vào nhà, nàng vẫn không cởi áo khoác.
Lúc này, Liên Diệp Nhi lại gần nhỏ giọng nói chuyện với Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi liền nhẹ nhàng nâng tay, sửa sang vạt áo, lộ ra vòng tay
mã não đỏ trên cổ tay.
Trong hộp đồ trang sức của Liên Mạn Nhi có mấy chiếc vòng vàng nhưng
hôm nay nàng không đeo, chỉ đeo chiếc vòng mã não này. Chiếc vòng mã não này không phải vật quý giá nhưng rất được Liên Mạn Nhi yêu thích. Bởi
vì màu sắc vòng tay này rất đều, mịn màng sáng bóng, khiến cho làn da
của nàng càng nhẵn nhụi trắng mịn.
Mùng một tết, mọi người vốn nên mặc xiêm y, đeo trang sức tốt nhất
của mình. Trang phục hôm nay của Liên Mạn Nhi, so sánh với gia cảnh, tủ
quần áo hay hộp trang sức của nàng hiện nay đã là tương đối điệu thấp.
Tưởng thị bưng trà cho các nam nhân ngồi dưới đất xong, cũng đi tới
đây, bưng trà nóng trên khay, theo thứ tự đưa cho Trương thị, Liên Chi
Nhi. Liên Đóa Nhi âm thầm bưng một chén trà, đưa về phía Liên Mạn Nhi.