Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 570 : Chúc tết (2)
Ngày đăng: 16:54 18/04/20
Liên Đóa Nhi vẫn đi theo sau Tưởng thị nhưng không chủ động làm việc, chỉ khi Tưởng thị nói nàng mới miễn cưỡng nhúc nhích. Theo lời của Chu
thị thì chính là đẩy nàng một cái nàng mới chịu đi một bước, không đẩy
thì một bước cũng không đi.
Một phòng hầu như đều là trưởng bối của nàng, nhưng vì người khác
ngồi, nàng đứng, hơn nữa còn phải “hầu hạ người khác” nên trên mặt Liên
Đóa Nhi sớm đã không có chút tươi cười nào. Phải biết rằng lúc nàng ra
đời thì Liên Thủ Nhân đã làm tú tài, thời gian nàng sống ở trong thôn
còn ngắn hơn Liên Hoa Nhi, hầu như là sinh ra, lớn lên ở trấn trên.
Trong nhận thức của Liên Đóa Nhi, nàng không phải là nha đầu nông
dân. Nàng là tiểu thư, là Nhị cô nương của tú tài lão gia, giống như các tiểu thư nhà giàu trong thành vậy.
Như tình huống ngày hôm nay, tiểu cô nương hậu bối ra rót trà, chúc
tết, trong mắt người bình thường thì đây là việc rất danh giá, thể hiện
sự thông minh, giỏi giang, nhưng trong mắt Liên Đóa Nhi thì đây là việc
hèn mọn, bôi nhọ nàng, ủy khuất nàng.
Nhất là việc Liên Mạn Nhi vốn không bằng nàng mà còn được vinh dự ngồi như vậy càng khiến nàng bất bình.
Liên Đóa Nhi đưa trà cho Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi. Khi thấy Liên Đóa Nhi mở
to mắt, trên mặt còn nở nụ cười, Liên Mạn Nhi lập tức cảnh giác.
Liên Mạn Nhi hiểu rõ Liên Đóa Nhi, nếu nói lúc vạn bất đắc dĩ, Liên
Đóa Nhi bưng trà cho nàng còn có thể. Nhưng lúc Liên Đóa Nhi làm vậy còn có thể cười với nàng, đây là điều hoàn toàn không thể.
Mà Liên Đóa Nhi cũng không phải là người giỏi che giấu tâm tình thật
của mình, nụ cười của nàng không truyền lại cảm giác tự nhiên, tốt bụng
mà lộ vẻ miễn cưỡng khiến người khác sinh ra cảnh giác và ác ý.
Mặt Liên Mạn Nhi không biểu hiện ra điều gì nhưng trong lòng suy nghĩ đối sách rất nhanh.
Nói thì chậm nhưng hành động lại nhanh, khi tách trà của chỉ Liên Đóa Nhi cách Liên Mạn Nhi nửa cánh tay thì Tưởng thị vốn đang rót trà bên
cạnh lại nghiêng người ngăn cách Liên Đóa Nhi và Liên Mạn Nhi.
Động tác của Tưởng thị có chút gấp gáp nên cánh tay va vào chén trà trên tay Liên Đóa Nhi.
Tưởng thị dùng nước vừa đun sôi xong pha trà nên nước trà rất nóng.
Tưởng thị mặc áo bông nên chưa cảm giác gì thì Liên Đóa Nhi đã bị bỏng,
thoáng cái tay đỏ lên.
……
Mùng một tết, nhà Liên Mạn Nhi đông khách, Liên Chi Nhi và Liên Mạn
Nhi đi theo Trương thị tiếp khách ở hậu viện, cho đến qua trưa mới rảnh
rỗi ăn cơm.
Mùng một, mọi người đi chúc tết nhau nhưng không bao giờ ăn cơm ở nhà người khác.
Mà ngày này, mọi người cũng không nổi lửa nấu cơm bởi vì còn rất
nhiều thức ăn thừa lại từ bữa cơm đoàn viên, hơn nữa còn có bánh chẻo.
Nhà Liên Mạn Nhi chỉ hâm nóng lại mấy món ăn, lại rán bánh chẻo nhân
thịt heo tẩm hồi hương béo ngậy, thơm ngào ngạt, cả nhà ngồi cùng một
chỗ, vui vẻ ấm áp ăn cơm.
“Mẹ, buổi sáng Liên Đóa Nhi bưng trà cho con, mẹ có thấy ánh mắt của
nàng không, nhìn thấy là không có cảm giác an toàn.” Liên Mạn Nhi nói
chuyện với Trương thị.
“Mẹ cũng nhìn thấy.” Lực chú ý của Trương thị lập tức chuyển lên lời
của Liên Mạn Nhi, “Cũng phiền vợ Kế Tổ… nha đầu Đóa Nhi kia quá ích kỉ,
hư hỏng. Chúng ta cũng không trêu không chọc nàng ta.”
“Mạn Nhi, sau này muội ít qua bên kia thôi, dù có đi cũng nên dẫn
theo hai người, đừng cho nàng ta lại gần.” Ngũ Lang liền nói, “Tiểu
Thất, đệ cũng thế, chúng ta đều đề phòng người bên kia.”
“Vâng, ca, đệ biết rồi.” Tiểu Thất ăn đến phùng mồm trợn má, gật đầu đồng ý.
Ngũ Lang chỉ nhắc nhở Liên Mạn Nhi và tiểu Thất chứ không nhắc nhở
Liên Chi Nhi. Điều này cũng có lý do, bởi vì người thường đi lại bên
ngoài chỉ có Liên Mạn Nhi và tiểu Thất, Liên Chi Nhi rất ít ra khỏi cửa, dù ra ngoài cũng không đi một mình, phần lớn đều đi cùng Trương thị,
Liên Mạn Nhi.
“Buổi sáng, mẹ nhìn nàng… sắc mặt nàng cũng không giống người nữa rồi, sợ là…” Trương thị đột nhiên mở miệng nói.
Cùng lúc đó, thượng phòng nhà cũ cũng bày bàn cơm, mọi người cùng dùng bữa, nhưng có hai người không ngồi vào bàn.
“Đứa nhỏ này, thiếu chút nữa con đã gây họa rồi đấy, con biết không?” Ngoài phòng, Cổ thị đứng sau cửa, nhỏ giọng trách móc Liên Đóa Nhi.