Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 573 : Loạn
Ngày đăng: 16:54 18/04/20
Edit: Tiểu Tuyền
Vừa nghe Tiểu Hỉ nói như thế, lại liên tưởng đến biểu hiện mới vừa
rồi của Liên Diệp Nhi, Trương thị cùng Ngô Vương thị, mấy tiểu cô nương
liền đoán được đại khái là chuyện gì. Chuyện như vậy, đúng là các nàng
không thể nhúng tay. Vì vậy, mấy tiểu cô nương đều lo lắng thay Liên
Diệp Nhi, tuy sốt ruột nhưng chỉ có thể chờ ở nhà để nghe tin tức.
Cùng thời khắc đó, Trương thị và Ngô Vương thị mang theo Liên Diệp
Nhi đang trên đường đi tới nhà cũ, Vợ Hàn Trung đi theo Trương thị hầu
hạ, phía sau còn mang theo hai đứa ở.
“. . . . . . Không phải nói là sớm bảo Vợ Hà lão lục kia dọn đi ư,
sao bỗng chốc lại gây ra chuyện này?” Ngô Vương thị vừa cùng Trương thị
sóng vai đi về phía trước, vừa thấp giọng dò hỏi.
“. . . . . . Thì cái túp lều nói trước kia ấy, lão gia tử mới nói là
sẽ cho bọn họ trở về túp liều đó thì ngày thứ hai, cái túp lều kia bị
người ta đốt đi, suýt chút nữa là đem nhà cửa hàng xóm gần đó cháy luôn. Trong lòng mọi người đều nghi ngờ là hai tiểu tử nhà lão Lục kia làm
ra. Túp lều mất rồi, bọn họ có thể nằm lì không đi. Cũng đã đuổi họ về
vài lần nhưng vẫn không đi. Dập đầu, lăn lộn, khóc lóc om sòm, vừa muốn
cắt cổ, lại muốn treo cổ. Cứ năn nỉ mãi, còn đi theo thề thốt khẳng định sẽ sống đàng hoàng, nói là sẽ để cho mấy đứa nhỏ mỗi ngày đi theo lão
gia tử, cũng học một ít thái độ làm người gì đó, còn nói rất dễ nghe,
nói cái gì mà đầu mùa xuân, trời đất ấm áp lên rồi sẽ tự chuyển đi. . . . . . . Theo lão gia tử nói mùa đông lớn như vậy nếu bắt bọn họ chuyển ra ngoài chính là hại chết bọn họ.”
“Đây quả thật là thuốc cao da chó mà ” Ngô Vương thị thở dài nói,
“Ban đầu cũng chỉ có dượng Hai mới dám để cho bọn họ vào cửa thôi, ai. . . . . .”
Đúng vậy a, Liên lão gia tử lá gan rất lớn nhưng tâm địa lại rất mềm. Nên dù lúc muốn đuổi họ đi thì chỉ cần họ nói gì không đi thì liền cam
chịu.
“Lão gia tử tâm địa tốt, nhưng lại thương tiếc loại người như cao da
chó đó. Không có cách. . . . . .” Trương thị cũng thở dài nói.
“Hôm nay chuyện này. . . . . .” Ngô Vương thị nhìn lướt qua bị Vợ Hàn Trung đang lôi kéo Liên Diệp Nhi, nhìn hướng Trương thị hỏi.
“Thật là làm khó nha đầu Diệp nhi rồi.” Trương thị cũng nhìn Liên Diệp Nhi, có chút đồng tình nói.
Còn không phải là làm khó sao, Liên Diệp Nhi mới bao nhiêu tuổi. Lại
để cho nàng nhìn thấy cha mình cùng một nữ nhân khác ở chung một chỗ.
Thật là làm bậy mà, Trương thị và Ngô Vương thị đều than thở.
Đoàn người đến cửa nhà cũ, nhìn thấy có mấy nhóm hai ba người ở trong thôn hướng trong viện nhà cũ ngó dáo dác .
một tiểu cô nương, dù nói cũng nói không rõ ràng lắm.” Trương thị cũng
hỏi Triệu thị và Vợ Xuân Trụ .
Trương thị cùng Ngô Vương thị, đều có ý hay vô ý mà chợt nhìn Cổ thị.
“Đây không phải là Đại đương gia thái thái sao? Có thể phiền toái
ngươi, chuẩn bị nước ấm mang tới hay không?” Vợ Hàn Trung không có quên
Cổ thị, nên mỉm cười nói với Cổ thị.
“Trong nồi ở phòng ngoài có nước, phiền toái đại nương ngươi đi bưng
một chậu đến đây đi.” Cổ thị hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền nói,
“Lão thái thái sai ta tới đây, nói phải ở bên cạnh tam thẩm bọn nhỏ giúp đỡ, có chuyện gì, ta còn phải trở về báo lại với lão thái thái.”
Ngô Vương thị liền nhẹ nhàng mà lấy cùi chỏ đụng Trương thị.
“Đại bá mẫu bọn nhỏ, làm phiền tẩu một chút, Vợ Hàn Trung không quen thuộc nơi này.” Trương thị nói với Cổ thị.
Cổ thị hiểu, các nàng không muốn mình nghe thấy, nên tìm cách bảo
mình đi. Bà thật không muốn đi, nhưng Trương thị đã lên tiếng, bà suy
nghĩ một chút, liền cười đồng ý.
Chờ Cổ thị từ trong nhà đi ra ngoài rồi, Ngô Vương thị lập tức bảo Vợ Hàn Trung đóng cửa lại, đem then cửa cài chặt.
“Đến tột cùng chuyện này thế nào?” Lúc này, Trương thị và Ngô Vương thị lại hỏi.
“. . . . . . Ta cùng Diệp nhi trở lại, muốn nhìn xem cha Diệp nhi đi
ăn tiệc đã trở về chưa. Nhưng vừa vào nhà, đã nhìn thấy Vợ Hà lão lục,
xiêm y thì cỡi sạch, nằm úp sấp trên người cha Diệp nhi. Mà xiêm y của
cha Diệp nhi cũng bị cỡi ra, hu hu. . . . . .”
Trương thị, Ngô Vương thị cùng Vợ Xuân Trụ đều theo bản năng quay đầu nhìn Liên Diệp Nhi.
Liên Diệp Nhi nhướng mày, mặt đỏ hồng, nhưng vẫn kiên trì ngồi ở đó, không chịu đi.
“Không có cách nào khác.” Ngô Vương thị liền hướng hai người khác lắc đầu.
Vợ Xuân Trụ thấy Triệu thị chỉ biết khóc, nói cũng nói không rõ lắm, liền đem chuyện kể tiếp.
“. . . . . . Nghe thấy bên này có tiếng khóc, còn có Nhị tẩu Tử cùng
Vợ Hà lão lục nhao nhao lớn tiếng nói, ta liền cùng cha bọn nhỏ vội vàng chạy sang. . . . . .”
Lúc Xuân trụ và Vợ Xuân Trụ chạy tới, thì bên này đã náo loạn như hiện tại rồi.