Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 60 : Dầu Thoi Làm Nhân Bánh Sủi Cảo
Ngày đăng: 16:45 18/04/20
Edit: Rabbit de thuong
Beta: Tiểu Tuyền
Tây Sương phòng, Liên Mạn Nhi đang cầm mỡ lá mua về, thịt cùng đại
xương cốt cho Trương thị xem, người một nhà thương lượng nên làm gì ăn.
Tiểu Thất sôi nổi mà từ bên ngoài chạy vào.
“… Vừa rồi gia gọi một nhà Nhị bá đi qua, nói mọi người Liên gia đều
có phép tắc, chưa từng dám trộm cắp, nếu ai dám phá hỏng gia phong, gia
nói sẽ dùng tẩu thuốc quất chết bọn hắn.” Tiểu Thất học vẹt lại cho mọi
người nghe, “Gia nói, ai cũng không được tiến vào vườn nhà chúng ta,
cũng không được mở mấy bình rượu kia.”
“Ngươi gia thực nói như vậy?” Liên Thủ Tín vui mừng mà hỏi.
Tiểu Thất gật đầu, “Ừm, gia xụ mặt vung lấy cán thuốc nói, Tứ ca bị hù mặt mũi trắng bệch.”
“Chuyện đêm qua, ta muốn nói với phụ thân, cũng không biết nên mở
miệng thế nào. Mấy tiểu tử choai choai bướng bỉnh, không thể trị tội,
nói nặng cũng không được.” Liên Thủ Tín nói xong, đột nhiên nhớ tới tẩu
thuốc Liên lão gia tử bị bẻ gảy, “Gia con vung tẩu thuốc?”
“Hôm nay nhị tỷ đi trấn trên, hàn lại tẩu thuốc cho gia rồi.” Tiểu Thất nói.
“Có chuyện này?” Liên Thủ Tín chuyển hướng Liên Mạn Nhi.
“Đúng vậy a, gia hút tẩu thuốc đã quen, con đã sớm nghĩ giúp gia đem tẩu thuốc hàn lại.” Liên Mạn Nhi nói.
Đây chỉ là một trong những nguyên nhân, chọn đúng lúc này sửa tẩu thuốc, Liên Mạn Nhi tự nhiên có suy nghĩ của nàng.
Tẩu thuốc kia không chỉ là vật Liên lão gia tử dùng nhiều năm, còn là vì Liên lão gia tử dùng gia pháp, do đánh Liên Thủ Nhân mà bị gãy. Nàng đem tẩu thuốc sửa chữa tốt đưa cho Liên lão gia tử, truyền đạt thật
nhiều tin tức (có thật nhiều dụng ý), so với việc xin Liên lão gia tử
quản thúc người càng thêm có lực ảnh hưởng. Ít nhất muốn trên mặt tình
cảm Liên lão gia tử sẽ có khuynh hướng nghiêng về phía nàng, đồng thời
nhắc nhở Liên lão gia tử phải chú ý nhân phẩm người Liên gia.
Lúc trước Liên lão gia tử có thể từ một tiểu học đồ, tự học thành tài làm đại chưởng quỹ, tự nhiên không phải kẻ ngu dốt, nên sẽ hiểu được
dụng ý của nàng muốn truyền đạt.
Đây là tẩu thuốc Liên lão gia tử đã từng dùng để ra sức đánh tú tài
Liên Thủ Nhân, hiện tại dùng để giáo huấn người nhà nhị thẩm. Tự nhiên
càng thêm hữu hiệu.
Việc Liên Mạn Nhi sửa tốt tẩu thuốc cuối cùng đã trực tiếp tạo thành
hai hậu quả, từ nay về sau Liên lão gia tử vẫn như trước trước dùng cái
là đại sự, nếu người ta có tiền, còn không phải làm tiệc a. Nhị thẩm
cũng không phải không biết, chúng ta phân ra là công khai, ngoại trừ
khẩu phần lương thực, một giọt dầu muối cũng không có, cái này cũng
được, đành phải mua chút mỡ lá rang dầu. Nhị thẩm nói cuộc sống chúng ta như vậy là khá giả, Nhị thẩm ngày nào đó không ăn mỡ lợn, nói như vậy,
là ngại nội an bày thức ăn không tốt à?” Liên Mạn Nhi lớn tiếng đáp lại.
Chu thị đang ở gian ngoài phòng trên nhìn Triệu thị nấu cơm, nghe
thấy hai người Hà thị và Liên Mạn Nhi nói chuyện, trong lòng có chút
không thoải mái, đi tới cửa vịn vào khung cửa đứng vững.
Hà thị nhìn thấy Chu thị, liền cố ý nói ra: “Mua mỡ lá cũng cần phải
có tiền ah, lại không có phân cho các ngươi tiền, Mạn Nhi các ngươi lấy
tiền ở đâu ra?”
“Nhị thẩm ngài không nghe rõ lời ta nói sao. Ông bà ngoại ta đến cho
chúng ta tiền lo bữa ăn, thấy chúng ta dầu muối tương dấm cái gì cũng
không có, trước khi đi đã lưu lại mấy văn tiền, để cho chúng ta tự mua,
bằng không thì, chúng ta lấy cái gì ăn.” Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói.
Liên lão gia tử lúc ấy ở riêng, nói là những thứ dầu muối này bảo Chu thị chuẩn bị cho Liên Thủ Tín, nhưng Chu thị căn bản là không có để ý
tới chuyện này. Liên Mạn Nhi không muốn nhìn sắc mặt Chu thị, đều là
mình tự mua. Đúng lúc này, vừa vặn có thể nói ra.
“Ngươi cái bà tử lười, ngươi có thời gian rỗi, ngươi không đến giúp
đỡ nấu cơm, mà mò mẫm cái gì. Ngươi thấy người ta sống tốt, ngươi cũng
phân ra đi. Chỉ sợ nhà thân sinh ngươi không có tiền như người ta!” Chu
thị chỉ vào Hà thị mắng.
Hà thị vốn tưởng rằng Tứ Phòng lén lút tích lũy tiền riêng, muốn lợi
dụng Chu thị hỏi ra nguồn gốc tiền của Tứ Phòng, kết quả lại đụng phải
một cái mũi tro, quay người vén rèm đi vào nhà.
Sủi cảo chín, Liên Mạn Nhi kẹp một cái, nhúng vào nước chấm tỏi đã
được làm tốt, nhân bánh bí đỏ vừa chín tới, còn có chút ngọt, cộng với
hương vị dầu thoi cùng thịt thái, ăn vô cùng ngon.
“Chi Nhi, đi lấy cái chậu ra, để một vỉ bánh sủi cảo vào, đưa tới cho phòng trên đi.” Trương thị đột nhiên nói.
Bọn họ tổng cộng gói được hai vỉ sủi cảo, định buổi sáng ngày mai lại ăn một bữa nữa.
Liên Chi Nhi có chút không muốn, nên đứng yên không nhúc nhích, con mắt nhìn về phía Liên Mạn Nhi.
“Mẹ, chúng ta không thể làm như vậy.” Liên Mạn Nhi chậm rãi mở miệng nói.