Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 61 : Đập

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Miyuki

Beta: Tiểu Tuyền

Liên Mạn Nhi ngăn cản Trương thị.



“Mạn Nhi, những chuyện khác mẹ đều nghe theo con, chỉ có chuyện này

thì phải theo mẹ.” Thái độ của Trương thị thập phần kiên trì.



“Mẹ, người cho chúng ta nói đạo lý một chút đã.” Liên Mạn Nhi nói.



Không biết bắt đầu từ lúc nào, cả nhà bọn họ dần dần hình thành thói

quen, khi bất đồng ý kiến, sẽ dùng lý phục người. Người nào nói càng có đạo lý, thì nghe người đó.



“Con không có nghe vừa rồi Nhị bá nương con cùng Nội con ở bên ngoài

nói chuyện, ta nếu chính mình ăn, người ta còn không nói được chúng ta

như thế… Gia đình chúng ta ra ở riêng, hai ngày này ăn là tốt hơn

nhiều.” Trương thị nói.



Liên Mạn Nhi nghe thấy trong lời nói của Trương thị hàm chứa mấy tầng ý tứ.



“Mẹ, người muốn biếu sủi cảo cho phòng trên. Con không ngăn cản,

nhưng chúng ta cần phải hiểu được, sủi cảo này là biếu cho ai.” Liên Mạn Nhi nói, “Biếu cho Gia cùng Nội, con không phản đối, còn cho những

người khác, không cần thiết.”



“Chủ yếu là biếu cho gia cùng Nội của con. Nhưng có nhiều người cùng

ăn cơm như vậy, cũng không thể đều nhìn xem.” Trương thị thở dài. Nàng

chẳng lẽ không muốn để lại cho con của mình ăn nhiều hơn một chút, nhưng lại lo lắng phòng trên nhiều người nhiều miệng, nói bọn hắn phân nhà ra ở riêng cũng chỉ lo cho mình, không hiền lành không hiếu thuận.



“Đây cũng không phải vấn đề chúng ta nghĩ muốn.” Liên Mạn Nhi nói,

lòng trách nhiệm của Trương thị lại bùng nổ rồi: “Dù theo ý của mẹ, đem

hai xửng sủi cảo đi biếu như trước đây, cũng không đủ ăn.”



Xét theo tư cách ở riêng, bọn họ chỉ cần hiếu kính Liên lão gia tử cùng Chu thị là được rồi.



“Tính tình của nhị bá mẫu là cái gì chúng ta ai lại không biết, miệng bà tiện, lời của bà ta nghe xong ở lỗ tay này, trực tiếp theo lỗ tai

kia mà đi ra ngoài, căn bản là không cần để ý.” Liên Mạn Nhi lại nói:

“Mẹ. Con biết rõ, người cảm thấy một phần do gia đình chúng ta tách ra

riêng, ăn uống so với trước kia đã rất tốt. So sánh với cơm canh phòng

trên khá hơn, trong lòng người không đành có đúng hay không?”



Trương thị khẽ gật đầu.



“Thế nhưng mà chúng ta ăn thế này cũng không phải là việc thường

xuyên. Nhà trên ăn không tốt, cũng không phải do lỗi của chúng ta. Mẹ,

người tính toán lại đi, thời điểm không có ở riêng. Nếu như không phải

tiền đều đưa cho một nhà đại bá, thức ăn giống như thế này, tuy không

nói quanh năm ăn, nhưng thỉnh thoảng mới ăn, chẳng lẽ lại không ăn nổi

sao?”



Lời này thật đúng với tình hình thực tế, nếu như không phải muốn

dưỡng cho phòng lớn, cuộc sống của Liên gia vốn không cần phải tiết kiệm như vậy.



“Mạn Nhi, con nói rất có lý.” Trương thị nghe xong khẽ gật đầu: “Thế

nhưng chỉ biếu cho gia và nội con, đại bá của con… bọn hắn…, còn có vài

đứa nhỏ cũng nhìn thấy…”



“Mẹ, đại bá mẫu, Hoa Nhi tỷ lúc bọn họ ăn mặc toàn vàng bạc, chúng ta không phải cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem thôi sao?” Liên Mạn Nhi

nói: “Chuyện đó vẫn xảy ra vào lúc chúng ta không có ở riêng kìa.”



Trương thị cùng Liên Thủ Tín không thể phản đối nữa rồi.



Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ: “Cha, mẹ hai người xem thế này được không. Mời gia cùng bà nội đến chỗ chúng ta ăn.”



“Gia và nội con khẳng định không đến.” Liên Thủ Tín nói.
thổi che đầy hết cả mặt và người. Vì tình trạng này, Liên Thủ Tín phải

đội một cái mũ do Trương thị dùng vải thô chụp lại, gọi là mũ trùm đầu,

loại mũ này không những có thể trùm đầu, đồng thời phía dưới vẫn làm

việc bình thường, rất giống mũ có màn che mỏng của trẻ con, cổ

cũng được bảo hộ chặt chẽ, không chỉ có thể phòng ngừa xác cao lương,

tro bụi làm dơ tóc, mà còn có thể ngăn chặn những thứ này theo cổ áo

đi vào trong quần áo.



Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang ở bên cạnh trợ thủ, phụ trách dùng xẻng đem hạt cao lương gom vào trong bao bố.



Còn có cái vài hộ khác đã ở chỗ sân tuốt ngũ cốc làm việc, thừa dịp

lúc nghỉ ngơi, hai tỷ muội Xuân Yến cùng Xuân Ni chạy tới nói chuyện

cùng Liên Mạn Nhi.



“Mạn Nhi, nhà ngươi lấy nho dại cất rượu à?” Xuân Yến liền hỏi Liên Mạn Nhi.



Trong nông thôn không có gì bí mật cùng riêng tư cả.



“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi thống khoái mà thừa nhận.



“Thật có thể cất ra rượu sao?” Xuân Ni liền hỏi.



“Hẳn là có thể a.” Liên Mạn Nhi mập mờ nói nước đôi. Kỳ thật trong

lòng nàng là thật khẳng định, bởi vì kiếp trước mỗi khi mùa thu đến,

trong nhà nàng đều mua về rất nhiều bồ đào để cất rượu, cơ hồ chưa từng

có thất bại qua.



” Nhà Hà Lão Lục ở Tây thôn đấy, không biết từ đâu mà chuẩn bị rất nhiều nho dại, nói là muốn cất rượu.” Xuân Yến thần bí nói.



“Đây không phải là nhà lão cậu của Lục Lang sao?” Liên Chi Nhi giật mình nói.



“Còn nói là nhà các ngươi cất rượu, là học theo bọn họ đấy.” Xuân Ni nói.



“Bọn họ nói bậy, nhất định là Nhị bá mẫu cùng Tứ Lang học trộm chúng

ta, dạy cho lão cậu hắn rồi.” Ngũ Lang cả giận nói: “Ta đi nói cho

Gia.”



“Ca, đừng đi.” Liên Mạn Nhi ngăn lại Ngũ Lang.



“Mạn Nhi, vì sao không cho ta đi.” Ngũ Lang hỏi.



“Đi cũng vô dụng, gia còn có thể đem gì đó của nhà người ta tịch thu sao?” Liên Mạn Nhi nói.



Ngay tại lúc này đi cáo trạng Liên lão gia tử, cũng không thay đổi

được sự thật. Hơn nữa, nàng rất khẳng định, quá trình thêm đường trắng

trong khi cất, Hà thị bọn hắn căn bản cũng không biết. Rượu cất ra không có thêm đường trắng, không chỉ khẩu vị chênh lệch, hơn nữa căn bản là

không cách nào bảo tồn được trong thời gian dài.



“Ta không cam lòng.” Ngũ Lang nói.



“Ca, ca cứ chờ xem, bọn họ cất rượu, chính mình kiếm không được tiền, lại có thể giúp chúng ta kiếm được một khoản tiền đáng kể.” Liên Mạn

Nhi nhỏ giọng nói với Ngũ Lang.



Ngũ Lang giật mình.



Liên Mạn Nhi liền cười hì hì, không chịu nói thêm gì nữa.



“Có xe ngựa vào thôn kìa.” Xuân Ni đột nhiên hô.



Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy hai cỗ xe ngựa chạy tới cửa thôn.



“Hình như là Liên Hoa Nhi nhà ngươi trở về rồi.”