Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 610 : Tướng quân

Ngày đăng: 16:54 18/04/20


Đúng lúc này, Hàn Trung cho tiểu Phúc tới báo tin rằng người của nha môn đã tiến hành điều tra sắp xong xuôi, hỏi Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang muốn làm gì tiếp theo.



Liên Mạn Nhi đáp: “Cứ thỉnh người bên nha môn vào nhà nghỉ ngơi, uống chén trà đã.” Sau đó Liên Mạn Nhi lại quay sang Vương Ấu Hằng nói tiếp: “Ấu Hằng ca có thể làm phiền huynh một chút không? Phiền huynh giúp đỡ nhà muội tiếp đón các vị quan sai cho tốt.”



Vương Ấu Hằng đương nhiên gật đầu đồng ý: “Được.”



Liên Mạn Nhi lại quay sang dặn dò tiểu Phúc: “Nói lại với Hàn Trung là mọi chuyện, hết thảy đều nghe Ấu Hằng ca phân phó.”



Sau đó Vương Ấu Hằng và tiểu Phúc rời đi, còn lại người một nhà. Liên Mạn Nhi kể lại cho Ngũ Lang nghe đầu đuôi mọi chuyện xảy ra ở nhà cũ đủ kiểu diễn xuất lẫn lý do thoái thác của Liên lão gia tử.



Ngũ Lang nhíu mày, thấp giọng nói: “Ở đâu ra có cái lý như vậy!”



Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều lắc đầu thở dài.



Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói tiếp tính toán của mình: “Ca, muội tính thế này…”



Ngũ Lang lập tức gật đầu: “Nếu có thể làm được như vậy là tốt nhất.”



Liên Thủ Tín, Trương thị, tiểu Thất đứng bên cạnh cũng gật đầu tán thành.



Người một nhà lại lương lượng vài câu mới quay lại nhà cũ.



Nhà Liên Mạn Nhi đi ra ngoài lâu như vậy, mấy người ở nhà cũ đã đợi đến nóng lòng. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa cứ đi ra đi vào ngóng trông nhưng lại không dám đi ra quấy rầy cả nhà Liên Mạn Nhi nói chuyện. Hiện tại họ thấy cả nhà Liên Mạn Nhi đã trở về, hơn nữa còn có cả Ngũ Lang, ai nấy đều khẩn trương, chờ mong.
Ngũ Lang nói vậy có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, khoan dung độ lượng có thừa. Dù có là người hay bắt bẻ nhất cũng phải khen Ngũ Lang một câu khoan dung, độ lượng, có tình, có nghĩa.



“Cha…” Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa hiển nhiên không muốn phải rời đi, hai người không cần thương lượng đều phịch xuống quỳ gối trước mặt Liên lão gia tử hô lên: “Cha…”



Mà cũng chỉ biết khóc hô gọi cha chứ không nói gì thêm.Thực cũng không có biện pháp nói gì thêm, Ngũ Lang quá chu đáo kín kẽ, không để cho bọn họ có một khe hở nào để nói lại.



Có điều, cũng không cần Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nói gì, suy nghĩ trong lòng họ thế nào, Liên lão gia tử đều hiểu rõ.



Liên lão gia tử lúc này trong miệng vừa đắng lại vừa đau, hơn nữa lại hoảng hốt, tay cũng run lên. Kế hoạch hoàn hảo như vậy sao lại phát triển theo hướng này rồi, hoàn toàn cách xa mục tiêu ban đầu của ông. Hơn nữa diễn biến lại đang thoát khỏi tầm tay khống chế của ông, khiến ông tiến thoái đều không xong.



Liên lão gia tử hoảng hốt cả buổi mới miễn cưỡng trấn định lại. Ông nhìn xuống hai đứa con lớn đang quỳ dưới đất. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, hai người bất kể là dáng người hay tướng mạo cũng đều là người có thể diện. Nhưng bây giờ, nhìn xem, hai người đều mặc áo bông cũ nát, tóc Liên Thủ Nhân cũng đã bạc trắng một nửa, bả vai cũng còng xuống, con mắt đục ngầu, dáng vẻ uể oải, nhìn qua còn không có tinh thần bằng ông già như ông. Mà Liên Thủ Nghĩa… Liên lão gia tử âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, không nhìn hai đứa con này nữa mà chuyển tầm mắt sang đứa con út.



Liên Thủ Tín cùng Trương thị, hai vợ chồng, một người ngồi ở ghế, một người ngồi cạnh giường, cả hai đều mặc quần áo cắt may khéo léo, sắc mặt hồng nhuận, mái tóc đen nhánh. Hai người đều có tướng mạo tốt nhưng cũng không mang thêm nhiều đồ mới do tính cách vốn vậy, nhìn qua thì đôn hậu có thừa mà khôn khéo thì chưa đủ, nhưng cũng bởi vì vậy càng lộ ra đoan chính, đáng tin.



Tiểu Thất cao lớn, mặc một bộ xiêm y áo choàng xanh ngọc, phảng phất bóng dáng như tiểu tiên đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát. Liên Mạn Nhi hôm nay mặc một thân áo váy màu mật ong, trên đầu cài hai cây trâm bạch ngọc châu im lặng ngồi một chỗ, đôi mắt đen láy bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì.



Mà Ngũ Lang, trên đầu đeo khăn tú tài, trên người mặc áo gấm vân Tứ Xuyên, mặc dù mới hơn mười tuổi nhưng lại tao nhã, trầm ổn, ánh mắt kiên định.



Trong phòng vốn tối mờ mờ lại bởi vì có người một nhà này mà như căn phòng như sáng hẳn lên.



Tâm Liên lão gia tử lại như chìm xuống thêm một chút. Bây giờ bị vây ở tình huống này, ông nên làm gì bây giờ. Thực sự cứ để Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bị đuổi đi như vậy sao? Liên lão gia tử thở dài một tiếng, lấy hơi một cái, giơ tay lên, lời còn chưa nói ra, nước mắt ông đã rơi xuống.