Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 623 : Nông trường
Ngày đăng: 16:55 18/04/20
Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Bên này Liên Mạn Nhi đem sữa chua chưng xong, bên kia nha đầu Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh cũng đem anh đào rửa sạch và tách hạt. Liên Mạn Nhi lại bảo Tiểu Khánh lấy bốn chén mã não cùng bốn thìa bạc nhỏ .
Bốn chén mã não toàn thân màu đỏ, trong suốt sáng long lanh, xinh đẹp mượt mà, là cả khối mã não đẽo khắc mà thành. Chén mã não này, vài ngày trước Liên Mạn Nhi ở huyện thành tình cờ phát hiện, vì quá yêu thích nên đã mua.
Trong mỗi cái chén mã não có hơn phân nửa nhân anh đào, sau đó lại khẽ đem sữa chua đã làm lạnh rót vào.
Tiểu Thất từ thư phòng ở Tiền viện theo Tiểu Hỉ trở lại, trong tay còn cầm bốn tờ chữ to đã viết xong cho Liên Mạn Nhi kiểm tra. Mặc dù mới vừa nói viết chữ không tốt sẽ không cho tiểu Thất ăn sữa chua là nói giỡn mà thôi…, nhưng Liên Mạn Nhi vẫn kiểm tra rất cẩn thận, thấy tiểu Thất viết có chút nghiêm túc, hơn nữa so với vài ngày trước có tiến bộ hơn, lúc này mới mỉm cười gật đầu.
Liên Mạn Nhi mang theo Tiểu Khánh và Tiểu Hỉ ở Đông phòng thả kháng bàn nhỏ, đem bốn chén sữa chua tưới anh đào đặt lên bàn, liền bưng lên bốn đĩa nhỏ hoa quả khô, theo thứ tự là nho khô, hạnh nhân, quả hạch đào (còn có tên hạt óc chó) và hạt thông, trong đó hạnh nhân, hạch đào cùng hạt thông cũng có xào sơ qua.
Lúc này Liên Mạn Nhi mới bảo Tiểu Khánh và Tiểu Hỉ lui ra, mang tiểu Thất lại bên cạnh bàn ngồi. Trương thị và Liên Chi Nhi cũng thả thêu thùa trong tay xuống, tới đây cùng nhau ngồi.
Bốn mẹ con, mỗi người một chén sữa chua anh đào, múc bằng thìa bạc nhỏ từ từ ăn, một bên còn có thể ăn thêm hoa quả khô mình ưa thích. Tiết đầu mùa hè, gió mát thổi nhẹ, hoa và cây cảnh đầy viện chiếu lên ô cửa sổ thủy tinh, đúng là thanh thản và tự tại khó được.
Còn có cái gì vui sướng hơn so với chuyện người một nhà cùng nhau nếm đồ ăn ngon ở giữa cảnh đẹp.
“Mạn Nhi, cái này có chừa lại cho cha con không ?” Trương thị ăn vài miếng, liền hỏi Liên Mạn Nhi.
“Có ạ.” Liên Mạn Nhi vừa bỏ vào trong chén mã não thêm một thìa nhỏ nho khô vừa đáp. Sữa chua chưng ra khá nhiều, đã để cho Tiểu Hỉ tạm thời múc bỏ vào trong hầm, về phần anh đào, chờ Liên Thủ Tín trở lại, mới bỏ vào.
“Chờ cha các con trở lại, nếu như mẹ quên, các con nhớ nhắc một câu để đem sữa chua dùng nước nóng hâm nóng, rồi hãy cho cha các con ăn.” Trương thị lại nói.
Lượng cơm mà Liên Thủ Tín ăn rất nhiều, một chén mì như và một mâm lớn tương xào cùng mì, đối với Liên Thủ Tín mà nói vẫn là lót dạ.
Chờ Liên Thủ Tín ăn xong mì rồi, Liên Mạn Nhi liền bưng trà lên, nhìn Liên Thủ Tín uống trà, Liên Mạn Nhi mới mở miệng hỏi thăm Liên Thủ Tín thu hoạch của lần ra ngoài này.
“Địa phương đều coi được rồi, ngay tại Tiểu Khẩn Truân, có chừng ba trăm mẫu đầm lầy lớn, gần hai trăm mẫu đất hoang.” Liên Thủ Tín cao hứng mà nói.
“Tiểu Khẩn Truân, cách nhà ông ngoại bọn nhỏ rất gần.” Trương thị liền nói.
Tiểu Khẩn Truân ở phía tây Tam Thập Lý Doanh Tử, cách thôn Thêu Oa nhà mẹ đẻ của Trương thị ước chừng có hai mươi mấy dặm, cách Tam Thập Lý Doanh Tử thì khoảng bốn mươi dặm. Sở dĩ tên là Tiểu Khẩn Truân, vì thời điểm khi mới khai hoang đã đặt tên này. Có Tiểu Khẩn Truân, dĩ nhiên là có Đại Khẩn Truân. Hết Đại Khẩn Truân đi về phía tây, đụng tới dãy núi liền nhau, một bên khác của dãy núi bị người bên này gọi là “Tây Biên Ngoại”, là địa phương dân tộc thiểu số tập trung.
Dân tộc Hồi di chuyển vào trong, tập trung nhiều ở Đại Khẩn Truân và Tiểu Khẩn Truân.
Tiểu Khẩn Truân đúng là địa phương thích hợp xây dựng nông trường.
“Chừng ba trăm mẫu đầm lầy kia là có thể chăn trâu nuôi thả, còn có tới hai trăm mẫu đất hoang, ta tìm người Hồi về xem, nói là có thể trồng loại cỏ mà Mạn Nhi nói để nuôi súc vật.” Liên Thủ Tín lại nói.
“Cỏ linh lăng.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng, chính là cỏ linh lăng. Giống cỏ kia ta cũng nghe ngóng, có thể mua được, không đáng bao nhiêu tiền, họ nói là khắp nơi đều có, còn có cỏ khác tất cả cũng rất tốt.” Liên Thủ Tín nói “Đến lúc đó ta phái những người này, lại mướn những người ở tại địa phương này, là có thể bắt đầu đem cỏ trồng, bắt đầu nuôi dưỡng dê bò. Lần này cha coi trọng hai người Hồi, cũng là người giỏi nuôi bò nuôi dê, đến lúc đó ký khế ước là được.”
Liên Thủ Tín nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng rất cao hứng. Liên Thủ Tín này có một ưu điểm, chính là xử sự ổn định, hơn nữa còn có Trần chưởng quỹ khôn khéo đi theo, cũng không sợ xảy ra chuyện không may gì.
“Mạn Nhi, nuôi bò nuôi dê này, thật có thể kiếm nhiều tiền”