Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 624 : Thư
Ngày đăng: 16:55 18/04/20
Edit: Chang Thu
Beta: Tiểu Tuyền
“Có thể.” Liên Mạn Nhi gật đầu khẳng định.
Nuôi bò và nuôi dê, đầu tiên từ vốn gốc thì một chi phí cho con dê con với một con heo nhỏ không khác biệt lắm, mà nuôi lớn rồi, mặc dù sức nặng của một con dê so ra kém sức nặng của một con heo trưởng thành, nhưng mà giá tiền của thịt dê lại đắt hơn, da dê cũng rất đáng giá, hai thứ này tăng lên, nuôi một con dê thu lợi, tuyệt đối không thua so với nuôi một con heo trưởng thành
Chăn heo còn đòi hỏi bỏ ra nhiều lương thực, nhưng dê lại chỉ cần ăn cỏ.
Người nông dân nuôi heo trong nhà có thể kiếm tiền, như vậy các nàng làm nông trường nuôi dê, khẳng định cũng có thể kiếm tiền.
Về phần bò, chi phí nuôi bò nếu so với nuôi dê và chăn heo cao hơn rất nhiều, nhưng đồng dạng giá trị một đầu bò thì heo và dê đều không thể so sánh nổi. Hơn nữa trong kế hoạch của Liên Mạn Nhi, nông trường của nàng không chỉ có làm ra thịt bò, thịt dê, đồng thời còn có sản phẩm phụ của bò và dê
Xây dựng nông trường nuôi bò nuôi dê, là nhất định có thể kiếm tiền. Liên Mạn Nhi cẩn thận phân tích chi phí và lợi nhuận, nên rất chắc chắn ở điểm này. Mà Liên Thủ Tín, cho dù không tính toán những điều này, hắn cũng biết đây là việc có thể thu lợi .
Liên Thủ Tín lo lắng tới vấn đề tiêu thụ.
“Vậy thì lại càng không cần lo lắng.” Liên Mạn Nhi nói cho Liên Thủ Tín, “Cha, người thử nghĩ xem, hai năm trước, ta muốn mua thịt dê thịt bò, khó khăn đến thế nào? Khi đó điều kiện của chúng ta kém xa so với hiện tại, trấn Thanh Dương chúng ta rồi huyện Cẩm Dương, còn có phủ Liêu Đông, khi đó chúng ta có điều kiện nhưng người ta có bao nhiêu?”
“Cái này sao có thể tính toán ra được, chỉ cần khẳng định không ít là được.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Có thế chứ. Rồi hãy nói coi như là hộ gia đình bình thường, ăn tết hay có chuyện vui ngày bình thường, hoặc là khách tới ăn một bữa cơm ,cũng không thể không mua chút thịt. Thịt heo không cần phải nói rồi, được xem trọng nhất, nhưng vẫn không thể không mua chút thịt dê thịt bò để thay đổi khẩu vị.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Mùi thơm của hạnh chín theo gió nhẹ, nhàn nhạt nhưng lại có thể bay ra thật xa.
Ăn xong điểm tâm buổi sáng, Liên Mạn Nhi ở trong phòng phụng bồi Trương thị cùng Liên Chi Nhi thêu thùa một lúc, rồi uống trà sau đó mang rổ nhỏ ra ngoài, tính toán hái chút ít hạnh trở về ăn.
Liên Mạn Nhi mang theo Tiểu Khánh đi hái hạnh, đã nhìn thấy Liên Diệp Nhi từ đàng xa đi tới. Trên cánh tay Liên Diệp Nhi vác một cái rổ, bên trong là rau dại vừa mới đào.
“Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi hẳn là đi đào rau dại trở lại, nhìn thấy Liên Mạn Nhi ở bên ngoài, liền tới đây chào hỏi.
Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp nhi đến gần, liền từ trên băng ngồi nhảy xuống, để cho Tiểu khánh tiếp tục hái hạnh.
“Diệp Nhi, vừa đi đào rau về à? Tới đúng lúc, Hạnh vừa chín tới, có thể cho nhà muội một chút.” Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Diệp Nhi đến dưới tàng cây, cười nói.
“Mạn Nhi tỷ, nhà muội toàn nhận đồ của nhà tỷ.” Liên Diệp nhi liền nói.
“Nói gì vậy, đây cũng không phải thứ quý giá gì, chỉ là đồ nhà mình trồng ra. Nếu giống như muội nói, Tam bá Mẫu còn đem lứa trứng gà đầu tiên cho chúng ta kìa.”
Lứa trứng già đầu tiên, mặc dù nhỏ, nhưng lại cực bổ cho thân thể . Những trứng gà đó, Liên Mạn Nhi đều cho Tiểu Thất, làm bữa ăn khuya lót dạ.
Liên Diệp Nhi nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng cười.
“Đúng rồi, Mạn Nhi tỷ, muội tới là muốn nói cho tỷ biết một tiếng.” Liên Diệp Nhi đối với Liên Mạn Nhi nói, “Mới vừa rồi muội từ bên kia đường cái trở lại, thấy rất nhiều xe ngựa, đi về hướng trên núi, hẳn là người của Trầm gia.”