Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 629 : Nhà giàu lắm thị phi
Ngày đăng: 16:55 18/04/20
Edit: Quỳnh Mai
Beta: Tiểu Tuyền
Ăn xong cơm trưa, Liên Mạn Nhi cũng không đi Niệm Viên. Tiểu Thất đi Tiểu Sơn Cư cùng Trầm Khiêm đọc sách, nghe nói Sở tiên sinh cho Tiểu Thất theo Trầm Khiêm làm bài tập, buổi sáng hai canh giờ, buổi chiều hai canh giờ. Dựa theo an bài, Tiểu Thất tạm thời không thể đi Tư Thục đọc sách.
Liên Thủ Tín mang theo tiểu Thất tự mình đi trấn trên Tư Thục xin phép, Liên Mạn Nhi ở nhà, cùng Trương thị thu thập đồ cho tiểu Thất đi Tiểu Sơn Cư đọc sách.
“Tiểu Phúc cùng Tiểu Quý, Đại ca mang đi, ta xem Tiểu Đào tuổi còn nhỏ, nhưng rất cơ trí, những ngày qua đi theo Tiểu Thất, cũng rất hợp, nếu không, để cho Tiểu Đào đi theo Tểu Thất, tạm thời làm thư đồng.” Vừa thu thập, Liên Mạn Nhi vừa cùng Trương thị thương lượng.
“Được, tỷ đệ các con thương lượng tốt là được.” Trương thị gật đầu nói.
“Mẹ, còn phải chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho Sở tiên sinh.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Cùng Sở tiên sinh đọc sách, tự nhiên không thu tiền dạy học, một phần lễ vật là tâm ý của người một nhà , cũng là sự tôn trọng đối với Sở tiên sinh. Phần Lễ vật này tự nhiên không thể xem nhẹ, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị thương lượng, cuối cùng chuẩn bị một cái nghiên mực thượng hạng, một khối mực, một hộp bút lông Hồ Châu, một cây quạt, hai cây vải, cái khác còn một túi thơm bên trong bỏ mấy phong bạc, dùng hai cái hộp lễ cẩn thận bọc lại, chuẩn bị ngày mai đưa cho Sở tiên sinh.
Đem đồ đạc thu thập xong, Liên Mạn Nhi sai Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh mang cái bàn ra ngoài, đặt bàn cờ lên, rồi cầm một quyển sách dạy đánh cờ đi ra, một người tự bày biện tự chơi.
Cờ vây này là đi theo Lỗ tiên sinh học . Lỗ tiên sinh bình thường thích đánh cờ, cờ vây, cờ tướng đều am hiểu. Ở Tam Thập Lý Doanh Tử này, muốn tìm người cùng Lỗ tiên sinh chơi cờ tướng không khó, lão Hoàng cũng trên núi cũng có thể chơithắng một hai ván. Nhưng muốn tìm người chơi cờ vây, thì khó khăn.
Lỗ tiên sinh liền mở lớp ngoại khóa, dạy ba đồ đệchơi cờ vây.
Liên Mạn Nhi không thích cờ vây, nhưng không cógì giết thời gian, chơi cờ vây vừa giúp ích cho trí não, lạicó thể một người chơi, vì vậy cũng chăm chỉ học. Bình thường cùng Lỗ tiên sinh đánh mấy ván cờ, hoặc là cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất đánh cuộc ăn tiền, cũng rất thú vị.
Gần đây bởi vì phải giúp tỷ tỷ thêu đồ cưới, đã có một thời gian không có chơi cờ, hiện tại lấy ra, là bởi vì ở trong phòng của Trầm Cẩn nhìn thấy bàn cờ, còn để mấy con cờ, có thể thấyTrầm Cẩn thường xuyên chơi.
Sau này đi Niệm Viên gặp Trầm Cẩn nhiều hơn, Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian học kỳ nghệ, cũng không phải có lòng hiếu thắng, mà do không biết thực lực Trầm Cẩn chơi cờ như thế nào, đến lúc đó nếu như hai người chênh lệch quá xa, sẽ không thú vị nữa.
Liên Mạn Nhi nghe được sau tấm bình phong tiếng vén rèm vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến, Trầm Lục từ sau tấm bình phong chậm rãi đi ra. Phía sau hắn còn đi theo một nha đầu, nha đầu kia ngồi xổm người xuống, tựa hồ là đưa tay sửa sang lại một chút góc áo Trầm Lục, sau đó mới đứng lên, đi theo phía sau Trầm Lục.
“Lui xuống đi.” Trầm Lục phất phất tay nói.
Nha đầu kia liền cúi thấp đầu, bước nhỏ lui về từ trong ra, đến cửa, mới hơi ngẩng đầu lên , nghiêng người hướng bên cạnh đứng. Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nhìn sang, nhận ra người nọ chính là Đại nha đầu Thải Tú.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trầm Lục. Trầm Lục hôm nay mặc chính là một bộ màu xanh đen bên trên thêu một con mãng xà bằng chỉ vàng tay áo rộng, bên hông mang ngọc Cẩm màu xanh biếc.
“Tới đây, ngồi đi.” Trầm Lục vừa nói chuyện, dẫn đầu đi án thư phía sau ngồi xuống.
Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền tất cả cũng ngồi ở bên cạnh.
Liên Mạn Nhi liền nhìn thoáng qua Trầm Lục, sau đó ánh mắt lại rơi vào phía sau án thư, xem phía trên bình phong. Là một tấm bình phong bằng lụa thêu năm màu, ánh mắt của Liên Mạn Nhi lướt qua cái rèm phía sau tấm bình phong, sau rèm dường như là một gian phòng nghỉ. Trầm Lục mới vừa cùng Thải Tú từ bên trong phòng đi ra, Trầm Lục tựa hồ là mới vừa thay quần áo. Mà Thải Tú, tuy cúi thấp đầu, nhưng là có thể thấy hai má đang đỏ hồng.
Liên Mạn Nhi khẽ lệch đầu, liếc mắt nhìn Trầm Lục một cái. Không thể nào, không phải là như nàng nghĩ chứ?
” Chuyện đi học, đã nghĩ kỹ chưa?” Trầm Lục hỏi.
“Đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay ta tự mình đưa tiểu Thất tới đây đi học. Cha mẹ ta muốn ta thay mặt đa tạ Lục Gia, đa tạ Lục Gia, còn có cảm ơn Lục Gia, đã quan tâm tiểu Thất, quan tâm nhà chúng ta.” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục hỏi, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Liên Mạn Nhi đáp lời, không khỏi lại nhìn Trầm Lục một cái. Có phải không, một chút nghĩ ngợi, Liên Mạn Nhi vội bác bỏ ý nghĩ vừa rồi. Trầm Lục có như thế nào đi nữa, cũng sẽ không để đệ đệ ở thư phòng chờ, còn hắn lại cùng một nha đầu ở trong phòng làm chuyện như vậy.
Nha đầu Thải Tú kia không phải là người chăm lo xiêm y cho Trầm Lục ư, như vậy cầm xiêm y đi ra ngoài, hầu hạ Trầm Lục thay đồ, coi như là bổn phận của nàng. Nhưng mà nàng ta hẳn phải quen với chuyện như vậy. Tại sao lại đỏ mặt? Nói thật, nếu Thải Tú không đỏ mặt, Liên Mạn Nhi thật sự sẽ không nghĩ nàng cùng Trầm Lục như vậy.
“Trên mặt ta có cái gì sao?” Trầm Lục đột nhiên hỏi, vừa giơ tay lên sờ sờ mặt chính mình.
“A?”