Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 630 : Tiểu Sơn Cư

Ngày đăng: 16:55 18/04/20


Trầm Lục buồn bực nhìn Mạn Nhi. Nha đầu này vừa bước vào, liền trái phải nhìnhắn len lén đánh giá, mang bộ dáng như có điều suy nghĩ. Hắn cũng không cho là trên mặt có thứ gì, chỉ là hành độngcủa Mạn Nhi có chútkỳ quái. Phải biết rằng, từ trước tới nay Mạn Nhi ở trước mặt hắn, chưa bao giờ như vậy.



“Không có” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục nhìn nàng nhíu mày đầy khó hiểu, mới phát giác nhìn trộm bị phát hiện.”Lục gia hôm nay khí sắc tốt. Có lẽ gần đây thuận buồm xuôi gió”



Mạn Nhi vộivuốtmông ngựa Trầm Lục. Nhưng nàng cũng không nóisai, hôm nay Trầm Lục không những khí sắc tốt, hơn nữa tâm tình cũng vô cùng tốt.



Trầm Lục nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, ánh mắt không khỏi mang theoý cười.



“Làm gì có chuyện đó, là do khó được nhàn rỗi.”



Hai đại nha đầu bưng trà bánh vào, sau đóliền âm thầmlui ra. Liên Mạn Nhi chú ý tới, Thải Vânvẫn ở ngoài cửa hầu hạ như cũ, vào rót trà đưa trái cây, là hai nha hoàn nhất đẳng.



Xem ra nha hoàn hầu hạTrầm Lục rất có quy củ.



“Lục ca, huynh dứt khoát ở thêm vài ngày đi. Nơi này an tĩnh, khí hậu tốt. Ngũ tỷ còn nói, nơi này nướcngon ngọt, trong nhà không thể so sánh được.”lúc này Trầm Khiêm liền xen mồm nói.



Đầu mùa hè, là lúc khí hậu Tam Thập Lý Doanh Tử mát mẻ nhất. Liên Mạn Nhi cũng rất thích lúc này vì khí trời ấm áp. Mà trừ mùa này, Liên Mạn Nhi còn thích mùa thu.



Cuối xuân, đầu mùa hè cùng với mùa thu, là mùa đẹp nhất Tam Thập Lý Doanh Tử.



“. . . Thích nước nơi này, liền sai người, thường xuyên mang về dùng là được.” Trầm Lục không lập tức trả lời mà uống xong một ngụm trà mới chậm rãi nói.



Trầm Khiêm cười hắc hắc hai tiếng, sau đó nghiêng người, đưa lưng về phía Mạn Nhi hướng Trầm Lục nháy mắt.



Trầm Lục uống xong ngụm trà, đối với hành động của Trầm Khiêm làm như không thấy.
“Mạn Nhi, ta không muốn dấu ngươi. Nếu là chính ta nghĩ đến, chỉ sợ cũng không được. Là Ngũ tỷgần đây tâm tình không tốt, muốn ra ngoài giải sầu, ta liền khuyên tỷ cùng đến đây. Ta, ta hiện tại có một số việc, vẫn không thể tự quyết định được, nhưng mà qua hai năm nữa là tốt rồi, đến lúc đó ta thi đậu công danh, cho dù vẫn không thể phân phủ, ra ngoài ở, cũng có thể tự mình làm chủ.”



“Làm sao tâm tình Ngũ tỷ không tốt? Ta thật không nhìn ra?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.



“Cái này ….., ta khó mà nói. Mạn Nhi, không phải ta muốn dấu diếm ngươi, sau này ngươi cùng Ngũ tỷ ở chung một chỗ, nàng rất thích ngươi, có lẽ, chính nàng sẽ nói cho ngươi biết.” Trầm Khiêm quay người một cái, nói.



“Sở tiên sinh đã ra, có phải nên đi học rồi hay không?” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn một cái, liền đứng lên nói.



Sở tiên sinh mang theo tiểu Thất từ trong nhà đi ra.



Trầm Khiêm cũng đứng lên, trong lòng có chút ấm ức, lời muốn nói hắn vẫn chưa nói hết, đã bị Liên Mạn Nhi chuyển hướng. Có điều hắn còn ở chỗ này thêm vài ngày, tiểu Thất ngày ngày đều đến học, còn sợ Liên Mạn Nhi không cùng đi theo à. Hắn sẽ có cơ hội đem lời nói hếtcùng Liên Mạn Nhi, mà Liên Mạn Nhi cũng sẽ có một ngày, nghe hắn nói hết, sẽ đem lời hắn nói ghi ở trong lòng.



Liên Mạn Nhi từ trong đình đi ra, tiểu Thất cùng Sở tiên sinh hình như nói cái gì đó, rồi tách ra, tiểu Thất liền hướng Liên Mạn Nhi bên này đi tới.



“Như thế nào, tiên sinh hỏi những gì, đệ có trả lời tốt không?” Tỷ đệ chạm mặt, Liên Mạn Nhi vội hỏi.



Tiểu Thất biết Mạn Nhi quan tâm hắn,liền nhất nhất trả lời.



“Tiên sinh bảo đệ viết chữ. . . . . còn rất nghiêm khắc.” Cuối cùng, tiểu Thất nói.



“Nghiêm nghị thì tốt.” Liên Mạn Nhi nói, bởi vì đãđến giờ học, nàng không dám trì hoãn nhiều, chỉ dặn dò tiểu Thất mấy câu, sau đó cùng Trầm Khiêm cáo từ.



“Ngũ tỷ kêu người đến đón ngươi.” Trầm Khiêm nhìn thoáng qua cửa, rồi cười nói.