Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 657 : Trở lại nhà
Ngày đăng: 16:55 18/04/20
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Tuyền
Liên Mạn Nhi nhạy cảm phát hiện Trầm Cẩn khác thường, liền dừng lại, không có tiếp tục nói nữa. Trầm Cẩn có tâm sự, điều này từ sau khi Trầm Lục rời đi, thời gian chung đụng với Trầm Cẩn nhiều thêm, lại càng thấy rõ ràng hơn. Biểu hiện cụ thể chính là như vầy, đột nhiên ngẩn người. Chẳng qua, bởi vì Trầm Lục và Trầm Khiêm đều từng nói bóng gió qua nhưng không chịu nói rõ ra, nên Liên Mạn Nhi suy đoán nhất định là có việc khó nói, vì vậy, cho tới giờ nàng cũng không có dò hỏi qua Trầm Cẩn. Tình hình thế này, Liên Mạn Nhi lẳng lặng ngồi yên bên cạnh Trầm Cẩn. Trầm Cẩn khôi phục lại như cũ, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, Liên Mạn Nhi cũng phối hợp với nàng. Quả nhiên, lần này cũng giống vậy, Trầm Cẩn ngơ ngác một chút, lại tỉnh táo lại.
“Mạn Nhi, lời muội nói rất có lí.” Nhưng không giống trước, lần này Trầm Cẩn chủ động đề cập đến đề tài vừa rồi.
“Chẳng qua muội thuận miệng nói một chút thôi.” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Cẩn nói thế, liền vội cười nói.
Nhưng Trầm Cẩn xua xua tay, không để nàng nói tiếp.
“Lúc ở tại trong phủ, ta còn không cảm thấy. Lần này tới Niệm viên, quen muội, còn những tỷ muội kia của muội, biết người bình thường sống thế nào, điều này làm cho ta hiểu được rất nhiều đạo lí mà từ trước tới giờ không hiểu.” Ánh mắt Trầm Cẩn sâu thẳm, giọng nói nghiêm túc lại ẩn ẩn mang một nỗi buồn nhàn nhạt. “Nhà nghèo có phiền não của nhà nghèo. Giống như nhà chúng ta lớn như vậy, cũng có điều không như ý của chúng ta.”
Nhà nhà đều có cuốn kinh khó đọc, lời này đi khắp tứ hải đều đúng.
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng ừ, thật tình lắng nghe. Đối với phiền não của Trầm Cẩn, Trầm Cẩn không nói, nàng cũng không thăm dò, hiện giờ Trầm Cẩn nói một chút, nàng cũng nguyện làm một người biết lắng nghe.
“Không nói người khác, nói chúng ta thôi. Cô em họ gọi là Diệp Nhi kia của muội, gia cảnh không tốt, nàng sẽ vất vả vì cơm áo trong nhà. Nhà muội hiện giờ coi như là nhà giàu ở Cẩm Dương rồi, không cần muội quan tâm cơm áo, nhưng cũng phải giúp đỡ quản lí việc nhà.”
Nói đến đây, ánh mắt Trầm Cẩn rơi xuống người Liên Mạn Nhi, cười cười.
“Ta cũng biết, muội là đương gia tiểu thư của nhà các muội. Ở nhà muội, muội có thể chống hơn nửa nhà.”
………………………………
Bởi vì chuyện của Trầm Cẩn, nên trong lòng Liên Mạn Nhi không mấy dễ chịu, hai ngày liên tiếp, cơm canh đều ăn ít đi. Trương thị hỏi, tự nhiên nàng khó có thể nói ra lí do, chỉ nói là mùa hè giảm cân. Dĩ nhiên Trương thị tin tưởng, mỗi bữa cơm đều sẽ đích thân xuống bếp, cố ý làm chút đồ ăn thanh đạm ngon miệng cho Liên Mạn Nhi ăn.
Nhưng, Liên Mạn Nhi “giảm cân mùa hè” kéo dài không lâu, vì Ngũ lang về rồi.
Trước khi về đến, Ngũ lang đã sớm cho người đưa tin về, nói sơ ngày về nhà, người một nhà đều đã sớm ngóng trông ngày hôm nay, càng khiến bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ là, Ngũ lang về nhà sớm một ngày so với dự tính.
Người một nhà thấy Ngũ lang, chuyện này vui mừng khỏi nói, hơn nữa Trương thị còn lôi kéo tay Ngũ lang, vừa khóc vừa cười.
Ngũ lang rời nhà mấy tháng nay, vóc người lại cao lên, mặt cũng rám đen một chút, càng thêm ổn trọng, hơn nữa cách nói chuyện cũng thong thả sáng sủa, hiên ngang. Cùng đi xa một chuyến với thầy tốt như Lỗ tiên sinh, hiển nhiên Ngũ lang được lợi ích không nhỏ. Lỗ tiên sinh cũng về cùng lúc với Ngũ lang, ở quê vài ngày, hắn vẫn quyết định về đây chờ bổ nhiệm, đồng thời cũng dễ tiếp tục dạy học cho Ngũ lang và tiểu Thất.
Lúc Ngũ lang ra đi, mấy cỗ xe ngựa đều để đầy đồ, lần này về, trên xe ngựa vẫn đầy đồ như trước.
Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi một bên thu thập đồ đạc Ngũ lang mang về, một bên cho người lên núi, gọi tiểu Thất.
Tiểu Thất nhanh chóng về tới, nhưng còn mang theo cả Trầm Khiêm cùng về. Tiểu Thất thấy Ngũ lang, tinh thần vui vẻ khỏi nói, Trầm Khiêm thấy Ngũ lang và Lỗ tiên sinh cũng rất thân thiết.
“Ca, những cái bên ngoài… ‘con vịt’ trắng kia, là ca mang về sao?” tiểu Thất hỏi Ngũ lang.
“Đúng” Ngũ lang cười gật đầu, lần này trở về, hắn mang về cho nhà rất nhiều đặc sản ven đường, trong đó có cả loài vật sống.