Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 696 : Điền trang
Ngày đăng: 16:56 18/04/20
Nói cách khác ngân phiếu mệnh giá bao nhiêu, trong ngân hiệu Đại Thành sẽ có bấy nhiêu bạc. Mặc dù không được thuận tiện như tiền giấy ở xã hội hiện đại nhưng lại càng làm người ta yên tâm, tuyệt đối không xuất hiện hiện tượng đồng tiền mất giá hay nguy cơ lạm phát.
Hơn nữa cái gọi là các cửa hàng lớn đều chấp nhận ngân phiếu cũng không đúng lắm, vẫn có cái hạn chế của nó. Thực tế các cửa hàng lớn trong phủ thành thường cũng chỉ chấp nhận ngân phiếu do chi nhánh của ngân hiệu Đại Thành ở phủ Liêu Đông cấp, sang phủ khác tiêu dùng thì không thể được nữa.
Dù vậy cũng đã tiện lợi hơn so với ngân lượng cũ rất nhiều.
Đối với xã hội nông nghiệp như hiện tại mà nói, ngân phiếu vừa tiện lợi vừa an toàn, bảo đảm, Liên Mạn Nhi cũng rất hài lòng. Ngân phiếu của ngân hiệu Đại Thành được lưu thông trên toàn quốc, chuyện này đối với dự định mở chi nhánh tửu lâu vịt nướng trên toàn quốc của Liên Mạn Nhi có ý nghĩa rất lớn.
Dĩ nhiên đây là những chuyện nói sau.
Mọi người hỏi Ngũ Lang tình hình ở phủ thành xong lại nói tới chuyện trong nhà mấy ngày này.
Liên Mạn Nhi cười với Ngũ Lang sau đó nhỏ giọng kể: “Cha phát giận ở nhà cũ đó ca…Vậy mà có tác dụng. Những ngày qua, người nhà cũ bên kia đàng hoàng không ít.”
“Sớm nên như vậy.” Ngũ Lang thấp giọng nói.
“Có ai nói không phải chứ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Liên Thủ Tín sinh ra và trưởng thành trong hoàn cảnh đặc thù như vậy muốn hắn hoàn toàn thay đổi cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa cũng cần phải có cơ duyên xảo hợp. Nếu như hôm nay không phải gia nghiệp lớn, Liên Thủ Tín có cơ hội ra ngoài bôn ba nhiều, đại khai nhãn giới, có khi cả đời cũng không thay đổi được như hiện tại.
Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang: “Những ngày qua bọn muội cố ý lạnh nhạt với bên kia. Chỉ e bọn họ thấy chúng ta đối đãi với họ tốt, họ lại nảy sinh ý nghĩ gì khác. Ca ca, ca về lần này cũng không cần đi thăm họ ân cần như quá khứ. Cứ theo quy củ thông thường của nhà nông là được rồi, tránh cho được cung kính quá sinh bệnh.”
Trương thị nói với La Vương thị: “Thẩm cứ ngồi xuống nói chuyện với ta đi. Những chuyện này để cho bọn nha đầu thu xếp được rồi.”
Hôm nay đi theo hầu hạ chỉ có Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh. Tiểu Hỉ không quen thuộc điền trang nhưng Tiểu Khánh thì lại rất thân thuộc. Tiểu Khánh lớn lên ở thôn trang này, vợ chồng La trang đầu là cha mẹ nàng.
Vợ chồng La trang đầu sinh hai trai hai gái. Con trai trưởng đã mười bảy mười tám tuổi, hiện đang giúp đỡ La trang đầu làm việc trong thôn trang. Đứa con gái nhỏ nhất thì mới mấy tuổi vẫn nuôi dưỡng bên người. Còn lại một trai một gái được Liên Mạn Nhi chọn trúng. Con trai thì theo làm gã sai vặt cho Ngũ Lang, con gái chính là Tiểu Khánh theo hầu hạ Liên Mạn Nhi.
Bản thân được trọng dụng, con trai con gái cũng là người hầu đắc lực cho chủ nhân, vợ chồng La trang đầu có thể nói càng thêm nhiệt tình mười phần, một lòng một dạ trung thành.
Trương thị cùng La Vương thị nói chuyện, Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh bưng trà, trái cây ra. Lá trà là Liên Mạn Nhi mang từ nhà đi, dùng nước ở đây để pha thành. Hoa quả thì đều là thổ sản của điền trang. Có trái cà dại đen* màu tím đen, có quả táo hồng chín mọng, còn có trái tầm bóp* vàng chanh mọng nước, bên cạnh còn một khay tiên mao hạp vỏ mềm mềm, bên trong nhân mao hạp căng mọng nước.
*Cà dại đen (Solanum nigrum): tên dân gian là cây giết chó, lu lu đực, thù lù đực, cây nút áo.
*Trái tầm bóp (Physalis angulata): còn gọi là trái lồng đèn, trái thù lù canh, trái bôm bốp.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy thì thích ý, cảm thấy so với bất kỳ loại nào mua ở trấn trên cũng không bằng.
Tính tình Tiểu Khánh cũng giống như La Vương thị, vị thẩm thẩm này nói chuyện lưu loát, chỉ kể mấy chuyện trong điền trang đã chọc Trương thị cười không dứt. Trong nhà đang nói chuyện phiếm thì có người từ ngoài vào bẩm báo:
“La Tiểu Yến nhà La gia ở đầu thôn đông tới xin gặp.”