Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 71 : Thì ra đây chính là mẹ chồng con dâu

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Hương Giang

Cổ thị bị Chu thị mắng xấu hổ không chịu nổi, định đụng đầu vào cây

cột tự vận. Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi cùng Tưởng thị đều ở bên cạnh,

sao có thể trơ mắt nhìn nàng hướng cây cột đụng, liền cùng nhau ôm lại

cản nàng, khóc thành một đoàn.



“ Để cho mẹ chết đi, mẹ còn mặt mũi gì sống…” Cổ thị giãy giụa, xem bộ dáng là không có ý hướng trên cây cột đụng nữa.



“ Mẹ, đừng bỏ con nha.” Liên Đóa Nhi khóc hô.



Tưởng thị cùng Liên Hoa Nhi cũng khóc sướt mướt, Nữu Nữu còn nhỏ,

chưa từng thấy trận chiến như vậy, lúc này cũng lên tiếng khóc lớn.



Trong nhà loạn thành một đống, Liên lão gia tử chân mày nhíu lại một chỗ.



“Ngươi còn có mặt mũi đi tìm cái chết, ta mắng sai ngươi sao? Ngươi

đây là hù dọa người nào, các ngươi đều buông ra để nàng đi chết đi.” Chu thị ngồi yên nói.



Cổ thị nghe được Chu thị nói như vậy, tiếng khóc càng lớn hơn.



“ Cha, nương, những năm nay con không dám nhận có công lao nhưng cũng có khổ lao…”



“Ngươi còn công lao, khổ lao, ngươi cũng thật có mặt để nói. Ngươi

xem một chút ngươi đem mấy hài tử dạy thành cái dạng gì rồi, Liên gia

thật là bất hạnh mới lấy ngươi vào cửa.” Chu thị vừa phun nước bọt vừa

nói “ Từ lúc con gái đã xuất giá, ngươi liền trưng lên tư thế thiên kim

tiểu thư. Không muốn hầu hạ ta và phụ thân ngươi, xúi giục lão Đại mang

đến trấn trên ở. Xa cách chúng ta, ngươi gống như yêu tinh. Ngươi bây

giờ chê chúng ta là già mà không chịu chết, muốn giết chết chúng ta…”



Cổ thị quỳ gối trên mặt đất, Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi, Tưởng thị

cũng đi theo quỳ xuống, Tưởng thị còn không ngừng dỗ Nữu Nữu, nhìn rất

là đáng thương.



Liên lão gia tử hung hăng rút ra thuốc lá rời, vẫn không nói gì.



“ Lão gia tử, ngươi nói chuyện này làm sao?” Chu thị hỏi Liên lão gia tử.



“ Chờ lão Đại và lão Nhị trở lại rồi nói.”



Cổ thị mấy người vẫn quỳ trên mặt đất hồi lâu, không có Liên lão gia tử và Chu thị lên tiếng, các nàng cũng không dám đứng lên.



Cuối cùng vẫn là Liên lão gia tử nghe thấy Nữu Nữu khóc thở không ra hơi, cũng bị mềm lòng. Nhìn Chu thị một cái.



“ Đều đi về trước, thành thực ở trong phòng ngốc, còn dám làm chuyện gì quá phận đều cút khỏi Liên gia cho ta.” Chu thị mắng.



Tất cả mọi ngưới bận rộn đi ra ngoài, ngay cả Hà thị. Mặc dù trong

lòng suy nghĩ hôn sự của Nhị lang, lúc này cũng không dám nói chuyện.



Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi dìu Cổ thị về Tây phòng, Tưởng thị đi theo phía sau, sau đó đóng cửa lại.



Cổ thị ngồi trên giường gạch, tiếng khóc lúc này mới từ từ ngừng lại.



“Mẹ, là con làm liên lụy tới người.” Liên Hoa Nhi cúi đầu nói.



“ Mẹ khi đó đã khuyên con, mắt thấy đã gần đến ngày thành thân,

trước nhịn một chút, con không nghe nương khuyên, kết quả đâu …” Cổ thị

thở dài.



“ Cũng là Nhị thẩm cả.” Liên Hoa Nhi cắn cắn môi. “ Lúc này lại nhất

định tìm con muốn tiền, nói muốn Nhị lang nhà nàng đính hôn. Nhị lang

nhà nàng thì có cái gì nhân tài, tìm nha đầu trong thôn thì cần có mấy

tiền, không nên trèo cành cao muốn thành thân với Vương Tú Nga ở tiệm

tạp hóa trấn trên. Theo công phu sư tử ngoạm, bắt con thay nàng lấy ra

một trăm lượng sính lễ…”



“ Phụ thân con cho các nàng không ít chỗ tốt. Hết thảy chờ con gả đi

rồi nói, đến lúc đó có cái gì không giải quyết được. Nhưng nàng một khắc cũng không đợi được, thành sự không có bại sự có dư.” Cổ thị tức giận

nói, quay đầu nhìn thấy Tưởng thị đang dỗ Nữu Nữu liền vừa gạt lệ vừa

nói “ Nội ngươi đây là đang giận, nói nương đối đãi đại ca con có ý xấu, mẹ oan uổng chết mất. Nương thật có ý xấu, sao có thể đem cháu của mẹ

gả cho hắn sao?”



“ Mẹ, lời này người đừng để trong lòng, con biết người đối đãi tốt với Kế Tổ là được rồi.” Tưởng thị ở bên nói.



“ Đại ca đi học không tốt, trách hắn sao lại trách tới trên người mẹ.” Liên Đóa Nhi tức giận hô hô nói,.



Liên Hoa Nhi vội vươn tay ngắt Liên Đóa Nhi một cái. Tưởng thị nghe

được lời nói của Liên Đóa Nhi trong lòng có chút không được tự nhiên,

chỉ xoay mặt qua giả bộ không nghe thấy.



“ Nội đây là sao, cũng không biết nhìn khác đi, cha là tú tài kìa,

người sau này không phải toàn dựa vào cha sao?” Liên Hoa Nhi nói.



“ Coi ta đây là đồ bỏ, bữa nay mắng ta, sớm hay muộn…” Cổ thị chậm rãi nói.



“Mẹ, sao người nói như vậy?”
tốt cho con, có một số việc, mẹ còn muốn dặn dò con. Chính là một chữ

nhịn.” Cổ thị giơ lên tay sờ sờ tóc của Hoa Nhi “ Cha con mặc dù là tú

tài, những năm này chúng ta ở trấn trên. Nhưng bình thường gặp gỡ đại đa số mọi người đều là nông dân. Tựa như cô cô con, giống như nhị thẩm,

tam thẩm và tứ thẩm. Mấy cháu gái của Liên gia, chỉ có con là nổi trội

nhất. Hoa Nhi, con thông minh, nhìn thấy các nàng, cùng các nàng so sánh thì càng cảm thấy con thông minh.”



“ Con vốn so sánh với các nàng tốt hơn.” Liên Hoa Nhi nói.



“ Đúng, mẹ cũng nói như vậy. Nông dân là ở trong đất kiếm ăn, trong

lòng các nàng chính là nghĩ bữa tiếp theo ăn gì, lễ mừng năm mới có thể

có hay không quần áo mới để mặc, cả ngày mệt mỏi vừa lên kháng ngã đầu

là đi nằm ngủ, cũng không có tâm tư nghĩ chuyện gì khác, các nàng không

có kiến thức chuyện bên ngoài. Nhưng là, Hoa Nhi, chờ con đến Tống gia,

sẽ không giống vậy nữa.”



“ Sao lại không giống?”



“ Người của Tống gia có tiền, có thế. Những nữ nhân này ăn mặc không

lo, cả ngày nhốt tại tòa nhà lớn bên trong, tâm tư của các nàng đều là

nghĩ tới chuyện người trên. Đó là mũi nhọn để con diệt trừ. Chúng ta…”



“Mẹ, con biết. Con tin tưởng suy nghĩ của người, con không sai, chỉ cần Hải Long nghe con…”



“ Đúng, nữ nhân được gả cho người, quan trọng nhất là bắt được tâm

của trượng phu, bất luận như thế nào cũng phải bắt được.” Cổ thị lấy tay làm động tác bắt lấy “ Bất quá trừ cái đó ra , còn có cái khác, ví dụ

như mẹ chồng…”



Cổ thị và Liên Hoa Nhi nói chuyện hồi lâu thẳng đến miệng đắng lưỡi khô, phía ngoài mới vang lên tiếng bước chân của Tưởng thị.



Cổ thị liền dừng lại không nói.



Màn cửa được vén lên, Tưởng thị một tay ôm Nữu Nữu một tay cầm bình trà đi vào.



“ Con cho mẹ cùng Hoa Nhi chén trà uống.” Tưởng thị vừa cười vừa nói.



Cổ thị hài lòng gật dầu, Tưởng thị là một người thông minh, không

uổng công nàng năm đó mất nhiều tâm tư như vậy, nhất định phải để Liên

Kế Tổ cưới nàng vào cửa, Cũng giống như chuyện ngày hôm nay, nếu như con dâu không phải là cháu gái của mình, không nhân cơ hội bỏ đá xuống

giếng thì sau này cũng sẽ không để nàng vào mắt.



“ Nguyệt Nga a, những ngày qua sợ là khổ cực con rồi.” Cổ thị cười

nói “ Chờ chịu đựng qua mấy ngày này, để cho Hoa Nhi đón chúng ta đi

huyện thành ở, khi đó thì tốt rồi.”



“ Con đều nghe dì.” Tưởng thị nói. Nếu như thời điềm không có ngoại

nhân Tưởng thị có lúc sẽ cố ý gọi Cổ thị là dì, nàng biết đây là để cho

Cổ thị thõa mãn và an tâm.



Thời điểm ban đêm, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ từ trấn trên trở lại,

Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Tín đã ở Ngô gia ăn cơm tối xong trở về. Liên

lão gia tử đem mấy nhi tử cùng gọi lên trên phòng. Liên Thủ Tín cũng bị

kêu đi qua, cho đến giờ lên đèn mới trở về.



“ Đều nói cái gì?” Trương thị không thể không hỏi.



“ Cha đem đại ca và nhị ca ra thống mạ một trận.” Liên Thủ Tín nói “ Phụ thân nói chuyện này ta bị ủy khuất.”



“Ta biết rồi.” Trương thị liền nói.



“ Phụ thân cho đại ca sau này bồi thường lại cho ta.” Liên Thủ Tín lại nói.



“Người nào trông cậy vào bọn họ bồi thường lại a. đừng tới hại chúng

ta nữa là được.” Liên Mạn Nhi nói. Đối với kết quả lần này nàng cũng

không bất ngờ.



Ngày thứ hai sáng sớm Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy Cổ thị bên hông mặc

tạp dề, ôm một thùng thức ăn cho heo, hướng phía chuồng heo đi. Mặc dù

chỉ là nửa thùng nhưng Cổ thị đi vẫn có chút đung đưa.



Hà thị đứng ở cửa đông sương phòng, vui vẻ nhìn Cổ thị.



“ Đại tẩu đi nuôi heo a, mặt trời có lẽ mọc ở hướng tây rồi?”



Trên mặt Cổ thị hiện lên một tia giận không dễ dàng phát giác, ngoài miệng lại không nói gì.



Hà thị nhìn Cổ thị đi tới,phun ra một ngụm vỏ hạt dưa, vừa nhắc con ngươi liền nhìn thấy Liên Mạn Nhi.



“ Mạn Nhi, đậu phộng kia của con ăn thật ngon, cho thẩm thêm chút đi.”



“ Sao lại bằng đồ ăn trên trấn nhị thẩm mua được.” Liên Mạn Nhi nói.



“ So với kia ăn ngon hơn nhiều, thẩm đây không lừa con.” Hà thị vừa nói vưa đi tới.



Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động “ Nhị thẩm, thẩm nói thật?”