Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 720 : Việc vặt
Ngày đăng: 16:56 18/04/20
Edit: Gà
Beta: Nora
Liên Diệp Nhi nhận lễ vật rồi theo Liên Mạn Nhi lên trên giường gạch ngồi, mấy tiểu cô nương bắt đầu ríu rít nói chuyện.
“Diệp Nhi, mấy ngày qua công việc của Tam bá còn bận lắm không?” Liên Mạn Nhi hỏi thăm Liên Diệp Nhi.
Nhắc đến nghề mộc của Liên Thủ Lễ, trên mặt Liên Diệp Nhi lộ vẻ vui mừng.
“… Vừa rồi bận chết đi được, mỗi ngày không có chút thời gian rảnh nào.” Liên Diệp Nhi cười nói: “Vừa nãy còn nhận đóng thêm mấy cái ngăn tủ nữa, chắc phải trước năm mới mới có thể làm xong… Muội muốn theo cha học làm mộc nhưng cha không dạy, bảo là chưa từng thấy nữ nhi làm mộc bao giờ cả.”
Nói đến câu sau, Liên Diệp Nhi tựa hồ có chút mất mát nhưng chỉ nhàn nhạt, không rõ ràng lắm, chắc cũng không quá để trong lòng.
Làm thợ mộc quan trọng là phải khéo tay, chỉ cần không phải làm những đồ vật quá lớn thì cũng không yêu cầu thể lực nhiều. Trước đây Liên Mạn Nhi chưa từng nghĩ tới việc này, hôm nay nghe Liên Diệp Nhi nói vậy, lòng nàng khẽ lay động.
Kỳ thật, để Liên Diệp Nhi học làm nghề mộc chỉ có trăm điều lợi mà không hại. Liên Thủ Lễ sẽ có người nối nghiệp, gia kế (sinh kế của gia đình) càng được đảm bảo, mà Liên Diệp Nhi cũng có thể dựa vào tay nghề này sống an ổn.
Nhưng vì sao Liên Thủ Lễ lại không đồng ý? Liên Thủ Lễ nhìn thì có vẻ là người tính tình mềm yếu, con người cũng đàng hoàng. Thật ra hắn là người rất cố chấp.
Những đức tính cố chấp, bảo thủ, suy nghĩ cứng nhắc này được coi là nghiêm cẩn chấp hành lễ giáo. Nhưng đối với hắn lại không có chỗ nào tốt. Thật đáng buồn, đáng tiếc, đôi khi cũng rất đáng giận.
Mấy tiểu cô nương nói chuyện với nhau, một hồi lại nhắc tới Hà thị.
“… Chưa từng thấy qua loại người nào không biết xấu hổ đến vậy!” Liên Diệp Nhi buồn bực nói: “Rõ ràng đã bị người ta đuổi ra ngoài, thế mà mụ ta vẫn ngồi lì không đi. Mẹ muội bảo đừng gây chuyện với mụ ta, nếu để người khác nghe được sẽ bất lợi đối với muội. Thôi thì cứ coi như không nhìn thấy mụ ta đi. Nhưng mụ ta cứ lượn lờ trước mặt như vậy, đúng là phiền chết đi được.”
Hai người Liên Diệp Nhi và Hà thị có thể nói một người là ngọc thạch, một người là mái ngói. Hai người quả thật không thể chọi với nhau. Bởi vì mái ngói vô luận như thế nào cũng không tổn thất gì, mà ngược lại ngọc thạch bị tổn hại thì không đáng.
“Vẫn nên tìm biện pháp khác thôi, đôi co với bà ta thì không đáng.” Liên Mạn Nhi nói: “Đúng rồi, Tam bá vẫn thường đến nhà cũ chứ?”
“Mấy ngày vừa rồi bận quá, cha muội chẳng quan tâm được chuyện gì khác nên cũng ít qua bên đó hơn.” Liên Diệp Nhi đáp.
“Còn hai tiểu tử kia?” Liên Thủ Tín lại hỏi.
“Lại càng không thấy mặt mũi đâu, chỉ lúc ăn cơm mới có thể trông thấy người. Đều chạy đi chơi hết, chẳng trông cậy được vào đứa nào.” Chu thị oán giận nói.
“A.” Liên Thủ Tín không chủ đích a một tiếng: “… Tối qua Kế Tổ đến tìm con phải không? Con uống quá chén nên không biết, sáng nay Hàn Trung mới nói cho con biết. Cha, nương, hai lão nhân người có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì, biết con trở về nên muốn tìm con trò chuyện chút.” Liên lão gia tử liền nói: “Lão Tứ này, cha đã nghe nói rồi. Cha mừng lắm!”
“… Tiền tài tất cả đều là vật ngoài thân. Ngũ Lang làm rạng danh tổ tông mới là chuyện đáng mừng!” Liên lão gia tử có chút kích động, dong dài nói: “Thật không ngờ, ta đời này chưa từng nghĩ tới Liên gia ta cuối cùng cũng có ngày này. Các con đã làm Lão Liên gia nở mày nở mặt, hai ngày nay cha xuất môn, ai nhìn thấy cha cũng bảo phần mộ tổ tiên Liên gia ta bốc lên khói xanh rồi*!”
*Phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh : ý chỉ có đại hảo sự hoặc được làm quan lớn ; là một cách nói theo phong thủy, khói xanh (khói nhẹ) là loại khí có màu xanh nhạt, một loại điềm báo đại cát, theo cách nói ngày xưa thì có thể ra làm quan.
(Nguồn : )
“Cha, đó chỉ là mấy lời đồn đãi bên ngoài thôi.” Liên Thủ Tín liền nói: “Ngũ Lang chỉ là theo Lỗ tiên sinh…”
“Cha biết, lão Tứ, đây chính là điểm tốt của con, rất trầm ổn. Dù bất cứ lúc nào cũng không bao giờ khoe khoang ầm ĩ. Như Nhị ca của con, nếu có một thì nó dám nói đến mười. Con và nó hoàn toàn trái ngược nhau… Lão Liên gia có thể xem như đã thay đổi địa vị* rồi. Lão Tứ, cha cao hứng lắm, mấy ngày qua cha mừng quá ngủ không yên. Sau này có xuống hoàng tuyền cha cũng có thể ăn nói với tổ tiên. Cha cao hứng lắm…” Liên lão gia tử liên tiếp nói mấy từ cao hứng.
*Địa vị: thay đổi nguồn gốc xuất thân để nâng cao địa vị xã hội, ý lão gia tử là trong nhà đã có người làm quan, xuất thân của gia đình đã được nâng cao.
“Khi nào Ngũ Lang có thể trở về?” Liên lão gia tử lại hỏi.
“Chắc khoảng hơn một tháng, đường xá xa xôi, chắc lại phải mất thêm mấy ngày đi đường.” Liên Thủ Tín liền nói, rồi như nhớ ra chuyện gì, nói thêm một câu: “Chờ Ngũ Lang trở lại, bọn con sẽ lo liệu chuyện của Chi Nhi.”
“Hôn kỳ của Chi Nhi đã định xong rồi?” Liên lão gia tử hỏi.
“Định xong rồi, ngày là do Ngô gia và bọn con bàn bạc lựa chọn.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Tốt, đây cũng là một đại hỷ sự.” Liên lão gia tử liền nói: “Chuyện hôn nhân là chuyện lớn trong đời mỗi người. Lão Liên gia ta đã lâu rồi chưa có thêm người nào.”