Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 721 : Nói giúp
Ngày đăng: 16:56 18/04/20
Liên Chi Nhi xuất giá là đại hỷ sự nhưng là tăng nhân khẩu cho nhà người khác. Liên Thủ Tín liên tưởng đến lúc hắn mới bước vào phòng, Liên lão gia tử đã nói “bởi vì trong phòng ít người nên vắng vẻ lạnh lẽo”, trong lòng Liên Thủ Tín không khỏi khẽ động.
Liên Thủ Tín nghĩ tới mình. Hắn và Trương thị bây giờ vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, đang là độ tuổi cường tráng nhất. Cuộc sống hiện giờ đã khấm khá hơn nhiều. Tiểu Thất cũng dần trưởng thành. Hai người bọn họ tuy không ai nói ra miệng nhưng cả hai đều rõ bọn họ muốn có thêm hài tử.
Có đôi khi còn thấy bốn đứa con này quá ít, chưa đủ thỏa mãn bọn họ.
Tuy nhiên, bọn họ đã ra riêng mấy năm rồi mà bụng Trương thị vẫn chưa có động tĩnh. Liên Thủ Tín biết nhất định là do chuyện lần đó, mặc dù may mắn được Thạch thái y kéo về từ Quỷ môn quan nhưng thân thể Trương thị vẫn bị thương tổn trầm trọng.
Lòng Liên Thủ Tín khó chịu, hắn cúi đầu không để ý tới những lời Liên lão gia tử nói nữa.
Liên lão gia tử vốn đang thao thao bất tuyệt, thấy sắc mặt Liên Thủ Tín đột nhiên thay đổi, mới đầu ông còn thấy khó hiểu, song nghĩ lại, ông liền hiểu ra. Liên lão gia tử khẽ biến sắc, trong lòng có chút hối hận, ông nhất thời không cẩn thận đã chạm đến chỗ đau của Liên Thủ Tín.
Chỉ là, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, Liên Thủ Tín chưa từng chủ động nhắc tới hay oán giận gì. Hơn nữa, đề tài này thật sự khó có thể tránh được.
Liên lão gia tử liếc nhìn Chu thị. Có vẻ như Chu thị không nhận ra sự biến hóa cảm xúc của Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín, bà dường như không nhận thấy chuyện gì khác lạ mà sai Liên Nha Nhi đang ngồi bên cạnh cuộn chỉ trắng vào trong thanh cuộn chỉ.
Liên lão gia tử âm thầm lắc đầu. Chuyện đã qua rồi, bây giờ có oán giận cũng chẳng ích gì. Chỉ đáng tiếc bầu không khí vốn đang êm đẹp cứ như vậy bị phá hỏng. Nhưng mà, những lời cần nói vẫn cứ phải nói.
Dù sao, thời gian không đợi người mà tuổi tác cũng chẳng buông tha ai.
Liên lão gia tử cúi đầu nhìn hai bàn tay gầy gò nổi từng đốt từng đốt xương của mình rồi nhìn về phía Liên Thủ Nhân đang ngồi dưới đất. Một người mới hơn bốn mươi tuổi mà đầu tóc đã bạc hết phân nửa, da mặt nhăn nheo chảy xệ, lưng lại còng còng xuống. Liên lão gia tử thấy vậy không khỏi bi thương, nội tâm ê ẩm không biết tư vị gì.
“Lão Tứ à, bất kể chuyện gì cũng do số mệnh hết. Mệnh ai có thì chung quy thế nào cũng sẽ có. Mệnh đã không cho thì có cưỡng cầu cũng không được. Qua hai năm này cha đã ngộ ra đạo lý đó. Con và vợ con đều còn trẻ, cần gì phải lo, rồi cũng sẽ có thôi mà.” Liên lão gia tử thấm thía nói với Liên Thủ Tín: “Con người ấy mà, nên biết thế nào là đủ. Nếu Lão thiên gia (ông trời) lấy mất của con một thứ thì sẽ bù lại cho con thứ khác. Giờ tiền đồ của Ngũ Lang tươi sáng như vậy, còn đứa nhỏ Tiểu Thất nữa, sau này nhất định cũng sẽ thành công. Con thử nghĩ xem như vậy không phải đủ rồi sao.”
“Cha, chuyện này cha hỏi con làm gì? Cha không cần phải hỏi con đâu. Chuyện này con không thể nói gì được.” Liên Thủ Tín nói rồi đứng lên: “Cha, nương, nếu không còn chuyện gì khác con xin phép đi trước, trong nhà còn có việc.”
Liên Kế Tổ và Liên Thủ Nhân vội vàng đứng lên. Liên lão gia tử cũng kinh ngạc nhìn Liên Thủ Tín.
“Con về đây, mọi người cứ ở trong phòng, không cần tiễn đâu.” Liên Thủ Tín cúi đầu sải bước ra khỏi phòng.
Liên Thủ Lễ đi theo Liên Thủ Tín cùng đến đây, vẫn an vị ở bên cạnh không nói gì. Lúc này, hắn thấy Liên Thủ Tín đi, cũng đứng lên muốn về cùng.
“Lão Tam, con chờ một chút.” Liên lão gia tử không ngăn cản Liên Thủ Tín lại mà vội kéo Liên Thủ Lễ.
“Lão Tam này, con với lão Tứ cảm tình tốt. Con giúp ta khuyên lão Tứ chuyện này đi. Đều là thân huynh đệ, ta đã nói đạo lý rõ ràng rồi, con lại đi khuyên nhủ nó một phen. Ta chờ hồi âm của con.”
Liên Thủ Lễ đứng đờ ra ở đó, thân thể thọt lỏm trong bộ áo kép, nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu.
Không đợi Liên Thủ Lễ mở miệng, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân rầm rập, ngay sau đó rèm cửa được vén lên, Liên Thủ Nghĩa vội vội vàng vàng xông thẳng vào trong.
“Ơ? Không phải nói lão Tứ tới sao, người đâu rồi? Đi rồi hả?” Liên Thủ Nghĩa vào nhà, mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, tùy tiện hỏi một câu.
“Mày không gặp lão Tứ à? Mày đã chạy đi đâu?” Liên lão gia tử tức giận nói: “Chờ mày, chờ mày thì con gái mới lớn cũng thành bà già rồi.”
“Cha.” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười trừ, lại nhìn Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Liên Thủ Lễ: “Đây là… đây là muốn hỏi vợ cho Đại ca con hả?”