Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 729 : Lãng tử hồi đầu
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: Chirido
Beta: Nora Liên Mạn Nhi nói với Lý
thị: “… Bình thường cũng không qua lại đâu ạ.” chẳng qua không biết thế
nào mấy người đó lại nhằm lúc này mò tới cửa nhà cũ.
“Nhất định là họ biết lão gia tử vung rắc tiền khắp nơi rồi.” Lần này Liên Thủ Tín phản ứng vô cùng nhanh.
Liên lão gia tử vì tìm mai
mối cho Liên Thủ Nhân mà bỏ hết vốn liếng ra. Mấy nhà ông tìm đến đều để lại bạc, nói là tiền thù lao chân chạy vất vả, bất kể chuyện tình có
thành hay không thì tiền đó cũng không bị đòi lại. Mà nếu như chuyện
thành công thật, tất sẽ có khoản lớn cảm tạ. Huynh đệ Võ gia nhất định
là mắt thấy có thể sinh lợi cho nên mới tới cửa làm mai cho Liên Thủ
Nhân.
“Diệp Nhi, con tận mắt nhìn thấy hay nghe ai nói lại vậy?” Trương thị hỏi Liên Diệp Nhi.
Giờ đây Liên Diệp Nhi đã không thể nào bỏ sót chuyện chạy qua nhà cũ bên kia thăm dò.
“Con nghe nói, mẹ Nha Nhi đang ở nhà con đó, bà ta nói… lúc ấy bà đang ở nhà.” Liên Diệp Nhi liền nói.
Nguyên lai là Hà thị tận mắt nhìn thấy rồi chạy ngay đến nhà Liên Diệp Nhi lảm nhảm, như vậy chắc
cũng có thể tin được.
“Ông nội con cho bọn họ vào cửa rồi, không đuổi bọn họ ra ngoài sao?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Diệp Nhi.
“Hình như ông nội không đuổi bọn họ ra ngoài.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu vừa vào nhà liền quỳ gối trước mặt ông…”
Rồi sau đó Liên Diệp Nhi thuật lại tình hình Hà thị chứng kiến ở thượng phòng nhà cũ.
Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu
trực tiếp đi thẳng vào thượng phòng gia chủ, vừa vào cửa liền phịch một
tiếng quỳ gối dưới kháng, dập đầu lạy ba cái cốp cốp cốp đối với Liên
lão gia tử.
Ở nhà người nông, không lễ không tết mà khấu đầu ba cái quả thật là đại lễ.
Khi đó, Liên lão gia tử và
Chu thị đều đang ngồi trên kháng, thấy Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu đột
nhiên mò tới thì hai người đều lắp bắp chấn kinh. Chờ bọn họ kịp phản
ứng thì hai người kia đã khấu đầu xong, vội vàng hướng Liên lão gia tử
và Chu thị gọi đại bá, đại bá mẫu.
Mặc dù Liên lão gia tử không hiểu chuyện gì ra chuyện gì nhưng ông không thể trơ mắt nhìn người khác quỳ gối khấu đầu lạy ông, liền bảo hai huynh đệ đứng dậy .
“Hai người các cháu tới có chuyện gì không, không lễ không tết, lạy ta làm gì?” Liên lão gia tử ôn hòa hỏi.
Lúc này Võ Nhị Cẩu cùng Võ
“Ta cũng không biết.” Liên Thủ Tín lắc đầu: “Chỉ nghe nói ở rất xa, cụ thể ở chỗ nào thì ta không biết.”
“Vẫn còn là cô nương, chưa
từng gả cho người nào, lại hơn hai mươi lăm tuổi, có bị khiếm khuyết chỗ nào không vậy?” Lý thị hỏi.
Ở niên đại này không lấy độc thân làm cao quý, con gái sinh ra chỉ chờ đến tuổi là lập gia đình. Cô
nương nhà bình thường trễ nhất đến mười bảy mười tám tuổi đã phải xuất
giá. Cô nương qua hai mươi tuổi mà còn chưa xuất giá là của quý hiếm có
khó tìm. Mà cô nương hai lăm tuổi còn chưa xuất giá ở niên đại này nhất
định phải có nguyên do nào đó.
Ở niên đại này có câu tục
ngữ: có thể thừa nam nhưng không thể dư nữ. Nói cách khác, bất kể gia
đình một cô nương có điều kiện kém thế nào cũng có thể gả con gái ra
ngoài. Ví dụ như điều kiện La Tiểu Yến kia, mặc dù đã hơi quá tuổi nhưng vẫn có người chấp nhận lấy nàng.
Mà cô nương này hai mươi lăm tuổi vẫn chưa xuất giá, ở niên đại này, khả năng lớn nhất là bản thân
cô nương ta có vấn đề.
“Con nghe mẹ Nha Nhi nói ông nội cũng đã hỏi như vậy rồi.” Liên Diệp Nhi liền nói.
“Vậy huynh đệ Võ gia nói như thế nào?” Trương thị vội hỏi.
“… Nói là không có vấn đề
gì. Chỉ tại trong nhà nghèo quá nên đòi hỏi sính lễ phải nhiều. Mà ở chỗ các nàng ở quả thật rất nghiêng lệch, mọi người nghèo khó không có một
xu dính túi, kết quả sau nhiều lần tìm mai mối vẫn không thành cho nên
chậm trễ đến bây giờ.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Còn nói cô nương kia rất hiếu thuận, mấu chốt là nàng ta yêu thương huynh đệ trong nhà rất thật
lòng, đòi hỏi sính lễ cũng là vì nuôi sống người trong nhà. Còn nói cô
nương kia khỏe mạnh lành lặn, đặc biệt làm việc rất giỏi giang, trừ may
vá không được tốt thì những việc trong nhà ngoài ngõ đều do một thân
nàng ta đảm đương… Còn nói ra đồng làm việc cũng chẳng kém nam nhân
nào.”
“Vậy ra điều kiện nàng ta cũng không tệ. Lấy Đại đương gia còn bị ủy khuất nữa là.” Trương thị cúi đầu suy tư nói.
“Trọng điểm là sính lễ.” Liên Mạn Nhi rất tỉnh táo nói.
“Dù cho sính lễ có nhiều hơn nữa nhưng người ta còn trẻ như vậy, vẫn còn là con gái thì cũng xứng
đáng thôi.” Trương thị liền nói.
Trương thị nói xứng đáng
cũng không phải nói Liên Thủ Nhân và cô nương này điều kiện xứng đôi, mà là nói Liên Thủ Nhân chiếm được lợi rồi.
“Diệp Nhi, huynh đệ Võ gia nói muốn bao nhiêu sính lễ?” Liên Mạn Nhi quay đầu hỏi Liên Diệp Nhi.