Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 735 : Tướng Mạo Nàng Dâu

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: phiyenvu

Beta: Nora Lần trước Liên lão gia tử trúng gió, đi lại có chút khó khăn nên đã bảo Liên Thủ Lễ làm cho ông một cây gậy. Cây gậy đó

thẳng thớm, to bằng cánh tay của trẻ sơ sinh. Liên Thủ Lễ đã cẩn thận

bào một lớp vỏ đi, sau khi gia công kỹ lưỡng lại đánh một lớp sơn dầu,

hình thức cực kỳ đơn giản nhưng vô cùng bền chắc.



Sau khi Liên lão gia tử hoàn toàn khỏi

bệnh thì đặt nó trong một góc ở gian ngoài. Mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa đi vào nửa ngày cũng không ai để ý tới cây gậy này đã được đem vào

phòng, để ở góc tường cạnh đầu giường gần lò sưởi, trong tầm với của

Liên lão gia tử.



Liên lão gia tử vốn chỉ muốn quơ gậy dọa vài cái, thấy đám người Liên Thủ Nghĩa hơi biến sắc nhưng cũng không có ý muốn đi, Liên lão gia tử dứt khoát hạ quyết tâm hung ác. Ông thẳng

tay đánh xuống lưng Liên Thủ Nghĩa.



“Mày còn không đi sao, đồ ngỗ nghịch,

bất hiếu! Hôm nay ta phải đánh chết mày, xong ta đền mạng cho mày sau…

không thì mày lập tức đánh chết ta đi!” Sắc mặt Liên lão gia tử tối đen, ông vừa đánh vừa mắng.



“Lão Nhị, bọn bây dám đánh cha một cái

coi, lão Tứ nhất định không tha cho bọn bây đâu.” Liên Thủ Nhân núp sau

lưng Liên lão gia tử nhô đầu ra nói.



Ông ta vừa mới rửa mặt sạch sẽ tươm tất, lại thay đổi một bộ quần áo mới chỉn chu, trong lòng rất sợ đám người

hỗn láo Liên Thủ Nghĩa cường ngạnh chồm lên đánh ông. Nỗi khổ da thịt là một chuyện, càng quan trọng hơn là ông ta sợ sẽ ảnh hưởng đến một hồi

xem mắt không còn được bảnh bao nữa.



Ở trong phòng, Liên lão gia tử vọng động tay chân, Chu thị ở bên ngoài nghe được tất tưởi chạy vào. Có kinh

nghiệm Liên lão gia tử bị đánh một lần rồi nên bà ta rất sợ lúc này ông

sẽ lại bị thiệt thòi. Dù sao già cả tay chân cũng suy yếu rồi, sao có

thể so bì với bọn thanh niên trai tráng.



“Làm gì… làm gì đây… chúng mày không

chọc cha chúng mày tức chết thì không vừa lòng à. Gọi lão Tứ, gọi lão Tứ tới đây cho ta.” Chu thị huy động đôi chân nhỏ chạy đến sau lưng Liên

lão gia tử, giương nanh múa vuốt nói: “Chúng mày thử động tới một ngón

tay của cha chúng mày coi, ta bảo lão Tứ gô cổ cả đám cho ở tù mọt

gông.”



“…. Còn tưởng lão Tứ nghe lời các người sao…” Liên Thủ Nghĩa lèm bèm trong miệng.



Tuy nói như vậy, nhưng Liên Thủ Nghĩa

cũng không dám động tay với Liên lão gia tử. Liên lão gia tử ra tay

không khoan nhượng. Liên Thủ Nghĩa vừa tránh vừa lui ra ngoài.
Chu thị ngồi trên giường gạch cố ý đụng

đụng lên người cô nương Chu gia. Tưởng thị xong việc bên ngoài đi vào,

đem băng ghế đến ngồi gần cô nương Chu gia.



Cô nương Chu gia dường như rất ngượng ngùng dán đầu sát sao vào ngực vợ Võ Nhị Cẩu.



“Đại Nữu thẹn thùng đấy ạ” Vợ Võ Nhị Cẩu nói: “Ở nhà Đại Nữu không thường tiếp xúc với người lạ. Nghe nói con bé rất nghe lời, là người thật thà, chỉ là hơi nhát gan một chút thôi.”



Làm vợ người ta có nhát gan một chút cũng không phải khuyết điểm gì, nhát gan mới càng dễ dạy bảo.



Trên mặt Chu thị lộ ra nụ cười từ ái

nhất mà bà có thể, giơ tay muốn nắm tay Đại Nữu. Đại Nữu rùng mình rụt

tay lại, vẫn không hề ngẩng đầu lên.



“Đại Nữu e lệ, thẹn thùng a.” Vợ Võ Nhị

Cẩu vội nói: “Đại Nữu à, đừng ngượng, đây là dì cả, sau này sẽ là người

một nhà, ở nhà dì cả được ăn no mặc ấm, sống sung sướng lắm đó nha.”



“Mau gọi dì cả đi… dì cả.” Vợ Võ Nhị Cẩu bảo Đại Nữu gọi Chu thị.



“Dì… cả!” Đại Nữu vẫn không ngẩng đầu lên mà gọi một tiếng dì cả, chất giọng lơ đễnh ngây ngô.



Chu thị và Tưởng thị tìm mọi cách nói

chuyện với Đại Nữu nhưng nàng ta chỉ cúi đầu không lên tiếng, vợ Võ Nhị

Cẩu cười lấy lòng thay nàng ta trả lời.



Chu thị cho Đại Nữu đồ ăn, Chu Đại Nữu

vừa khẽ động thân người đã bị vợ Võ Nhị Cẩu âm thầm giữ lại. Chu thị hơi bất mãn Đại Nữu không hiểu chuyện, không biết giao tiếp.



“Vợ Nhị Cẩu, tốt xấu gì cũng phải cho ta nhìn mặt Đại Nữu chứ.” Chu thị nói với vợ Võ Nhị Cẩu.



Lúc đi vào nhà trời rất tối, không nhìn

rõ dung mạo nàng ta lắm. Vừa vào phòng Đại Nữu lại cúi đầu, làm cho bất

luận là Chu thị hay Tưởng thị đều không nhìn thấy rõ mặt mũi nàng ta.



Vợ Võ Nhị Cẩu lại nịnh nọt cười, đưa một tay nâng mặt Đại Nữu cho Chu thị xem.



“Đại Nữu, cho dì cả xem mặt nhé, sau này dì cả sẽ là nương của con, bà sẽ yêu thương con lắm.”



Dưới ánh đèn Chu thị nhìn rõ mặt Đại Nữu. Vừa nhìn thấy, trong lòng Chu thị thoáng chốc rơi lộp bộp.