Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 736 : Miễn Cưỡng

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: phiyenvu

Beta: Nora

Đại Nữu có khuôn mặt tròn dẹt, dưới ánh đèn mờ ảo mà vẫn cảm nhận

thấy da mặt nàng ta đen đúa, thô ráp. Còn về ngũ quan thì hoàn toàn kế

thừa những cái xấu nhất của cha nàng: mắt híp, mũi củ tỏi, ngũ quan đã

không hề đẹp nhưng lại chen chúc một chỗ lồ lộ ra ngoài, cằm to hơn mức

bình thường.



Dù nhìn thế nào thì nàng ta cũng là một cô nương xấu xí, xấu thậm tệ.



Người nhà Liên gia bất kể phẩm hạnh ra

sao thì bề ngoài dù không thể gọi là nhất biểu nhân tài, nhưng đứng một

chỗ không nói chuyện cũng rất dọa người (ý nói là xinh ấy). Dù

nói Liên gia lấy vợ không xem tướng mạo, nhưng lấy vào cửa mấy cô con

dâu đều có dung mạo không tệ. Người không bắt mắt nhất là Triệu thị,

nhưng tướng mạo cũng rất đoan chính, còn có một đôi mắt to vô cùng xinh

đẹp.



Bản thân Chu thị lúc còn trẻ cũng được

xem là một mỹ nhân. Cho dù bây giờ bà già rồi nhưng trong thôn này, so

với những lão thái thái cùng tuổi, bà vẫn là người vẻ vang nhất. Do đó,

khi nhìn rõ tướng mạo của Đại Nữu, bà thập phần không vui.



Vợ Võ Nhị Cẩu cũng nhận ra, cuống quýt thả tay ra, đầu của Đại Nữu lại cúi xuống.



Chu thị nháy mắt với Liên lão gia tử, ý

nói Đại Nữu quá xấu. Liên lão gia tử nhìn thấy nhưng không để ý đến. Đối với dung mạo của Đại Nữu, ông cũng đã có chuẩn bị tâm lý, ông cảm thấy

xấu một chút thì xấu một chút, đẹp cũng không biến thành cơm ăn được.



Đương nhiên, nếu là lúc xưa ông sẽ không dễ dãi như vậy, nhưng tình hình hiện nay đã không còn như xưa nữa.



Chu thị đã hiểu ý Liên lão gia tử, dù dung mạo xấu ông cũng đồng ý. Nhưng ngoài xấu ra, Đại Nữu trông còn già nữa.



“Đại Nữu à” Chu thị xoay người, vẫn dùng vẻ mặt hiền từ và giọng điệu ấm áp nhất có thể nói với Đại Nữu: “Cháu

tuổi con gì, sinh tháng nào, tuổi mụ bao nhiêu rồi?”



“Năm nay nó hai mươi lăm, tuổi mụ là hai mươi sáu rồi ạ.” Vẫn là vợ Võ Nhị Cẩu thay nàng ta trả lời.



Đại Nữu vẫn không lên tiếng, Chu thị càng thêm không vui liếc nhìn Tưởng thị một cái.



Giờ phút này trong nội tâm Tưởng thị

không được thoải mái. Nàng đối với vợ Võ Nhị Cẩu có chút khúc mắc, chỉ

là không tiện nói ra. Huynh đệ Võ gia đến nhà, nàng vốn đã không vui,

nay lại giới thiệu cô nương này cho Liên Thủ Nhân, mà còn là vãn bối của vợ Võ Nhị Cẩu. Hôm nay, vợ Võ Nhị Cẩu lại theo đến đây.


thì chúng ta định ra hôn sự này luôn đi!”



Liên lão gia tử xoay người nhìn Liên Thủ Nhân, rồi lại nhìn thoáng qua cha con Chu gia một lượt.



Xem ra cha con Chu gia cũng có gia cảnh

bần hàn, người hiền lành thật thà. Tuy quá chất phác trung thực nhưng

tình cảnh nhà cũ hiện nay kết thông gia với nhà như vậy mới là thích hợp nhất, bớt phiền não nhất.



“Bây giờ muộn rồi, ngày mai ăn với ta bữa cơm rồi sẽ quyết định.” Cuối cùng Liên lão gia tử nói.



“Sao… sao lại không quyết định luôn đi?” giọng Chu lão gia tử đột nhiên run rẩy.



Liên lão gia tử ngây ra một lúc, ông không ngờ Chu lão gia tử lại phản ứng như vậy.



“Không phải không quyết định.” Liên lão

gia tử lại giải thích: “Chỉ là không phải lúc này thôi. Mọi người về

nghỉ ngơi một đêm cho lại sức đi. Sáng ngày mai chúng ta quyết định. Ta

phải mời thêm hai người, dù sao cũng là chuyện đại sự của con cháu.”



Chu lão gia tử muốn nói thêm gì nữa nhưng bị Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu ngăn lại.



“Lão ca, huynh nghe không hiểu sao. Đại

bá của ta đồng ý rồi, ngày mai muốn mời huynh tới làm khách, ăn cơm thôi mà.” Võ Nhị Cẩu giải thích với Chu lão gia tử.



Liên lão gia tử không hề có ý này, chỉ

là ông không phản đối lời của Võ Nhị Cẩu. Ông đã nói rất rõ ràng rồi,

nếu lúc này mà lập lại nữa sẽ làm tổn thương cảm tình cùng thể diện của

người ta.



“À… à…” Chu lão gia tử à hai tiếng như đã hiểu ra.



“Tâm tư của người sống trên núi rất đơn thuần, không quanh co…” Võ Tam Cẩu nói nhỏ vào tai Liên lão gia tử.



“À.” Liên lão gia tử à một tiếng nhưng

trong lòng vẫn không cho là đúng. Phản ứng của Chu lão gia tử tựa hồ

không đơn giản là nghe không hiểu lời ông nói. Hơn nữa, cho dù là người

thành thật thế nào cũng không thể nghe không hiểu lời ông.



“Vậy ta về thôi.” Chu lão gia tử thấy Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu đều đứng dậy, ông ta cũng vội xuống giường.



“Đại bá, người cũng biết nhà chúng ta

chật hẹp. Chu lão ca thì không sao, chỉ là Đại Nữu thì ….hay là… để Đại

Nữu ngủ lại đây một đêm làm bạn với đại bá mẫu được không?” Đột nhiên Vợ Võ Nhị Cẩu nói.