Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 737 : Sai Sót Ngẫu Nhiên

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: phiyenvu

Beta: Nora

Điều kiện gia đình nhà Võ gia kém như

vậy, quả thực không thích hợp cho Chu Đại Nữu ngủ lại. Nhưng để Chu Đại

Nữu qua đêm ở Liên gia, chuyện này thỏa đáng sao?



Liên lão gia tử không trả lời ngay.



Nhà cũ có rất nhiều phòng, giữ Chu Đại

Nữu ngủ lại một đêm cũng không thành vấn đề. Khuê nữ nhà người ta từ xa

đến đây, cho người ta ở nơi tốt một chút, âu cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, Chu Đại Nữu ở chung phòng với hai lão già bọn họ, người ngoài

cũng sẽ không có gì để xầm xì bàn tán.



Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ

phải vừa ý Chu Đại Nữu thì hôn sự này sẽ vô ý mà thành. Sự thật lại

không phải như vậy, dù là hai lão nhân ông và Chu thị, hay Liên Thủ Nhân thì người nào cũng không vừa ý chuyện này cho lắm.



Chuyện này phải đợi mọi người về rồi, ông mới từ từ khuyên giải Liên Thủ Nhân được.



Mà Chu gia gấp gáp như vậy cũng mơ hồ làm cho Liên lão gia tử cảnh giác



Vì thế, Liên lão gia tử không muốn cho Chu Đại Nữu ngủ lại.



“Không phải ta không muốn giữ Đại Nữu

lại, chỉ là hai hôm nay sức khỏe ta không được tốt, ban đêm thường hay

bị bệnh tật giày vò, sẽ làm ồn đến giấc ngủ của con bé. Nó đã đi quãng

đường xa như vậy để đến đây, lại không thể ngủ được một giấc tử tế thì

sao được.” Liên lão gia tử mượn cớ vô cùng trôi chảy tự nhiên: “Như vầy

đi, nếu nhà các cháu không đủ chỗ, vậy để vợ Kế Tổ tìm túc (tìm chỗ ngủ) cho Đại Nữu được không.”



Người nhà nông những lúc trong nhà có

chuyện gì, khách khứa đến quá đông thì sẽ sắp xếp cho khách nhân đến nhà họ hàng thân thích của mình ở. Đây gọi là tá túc, tìm túc (tìm chỗ nghỉ) qua đêm. Ngoài miệng nói là túc (ở, ngủ đêm), nhưng thực ra được hiểu là ngủ nhờ một đêm.



“Đại bá, Tây phòng nhà chúng ta không

phải còn để trống sao?” Võ Nhị Cẩu nói: “Sao phải đi tìm chỗ ngủ nữa,

ngủ ở đó là được rồi.”



“Phòng đó đã lâu không có người ở,

giường gạch không dùng được, còn để quan tài nữa, thật sự là không thể ở được. Hay cứ tìm chỗ ngủ đi, cách đây không xa, chỉ mấy căn thôi.” Liên lão gia tử nói.



Không tìm ra được sơ hở trong lời Liên lão gia tử nói nên huynh đệ Võ gia cũng không kiên trì nữa.



“Thôi vậy, trời đã chập choạng tối rồi

cũng không nên làm phiền hàng xóm nữa, Đại Nữu cứ đi theo cháu về cũng

được, dù sao cũng chỉ có một đêm thôi.” Vợ Võ Nhị Cẩu nói.


nóng nên nước mũi chảy ra, nàng ta cũng không lau đi, mỗi khi nước mũi

chảy gần xuống miệng thì nàng ta lại hít vào, tới lui không dừng. Chỉ là vẫn có nước mũi chảy xuống chén, nàng ta dường như không phát hiện mà

cứ thế ăn vào.



Mỗi lần ăn xong một chén, Chu Đại Nữu

lại lấy tay quẹt nước mũi, làm cho nước mũi day ra đầy mặt và tay, sau

đó tùy tiện vẩy mạnh một cái cho bay đi.



Xém chút nữa Tưởng thị bị Chu Đại Nữu vẩy nước mũi lên người, nàng nhịn không được ọe một tiếng.



Trong chốc lát, Chu Đại Nữu đã ăn liên

tiếp ba chén, cộng thêm một bát to bột trà dầu thì bụng đã căng ra,

nhưng nàng ta nói còn chưa no, vẫn muốn ăn tiếp.



Dù Tưởng thị có pha bột trà dầu loãng đi chăng nữa, dù cho đó là bát nước thì uống một lần bốn bát cũng không

người bình thường nào chịu nổi.



Liên lão gia tử ra hiệu không cho thêm

nữa. Chu Đại Nữu không cam tâm, nàng ta dứt khoát ôm cứng chân Tưởng

thị, nước mũi cũng vì vậy mà chùi hết lên quần Tưởng thị.



“Ta đói… ta đói… cho ta chén nữa.” Chu Đại Nữu kêu gào.



Nếu Liên Mạn Nhi có ở đây chắc chắn sẽ nói: ít ra Chu Đại Nữu cũng to mồm, thế này vô cùng tương xứng với nhà cũ a.



“Ăn no rồi thì các ngươi về đi.” Liên lão gia tử không nhẫn nại khoát tay.



Ở thời đại này, nam thừa nữ thiếu, cho

dù ngốc cũng có thể gả đi. Nhưng Liên lão gia tử tìm vợ kế cho Liên Thủ

Nhân là muốn có người chăm sóc cho ông ta nửa đời sau. Chu Đại Nữu như

thế này, còn không lo nổi bản thân thì chăm sóc ai?



“Lão ca” Chu lão gia tử quỳ xuống, dập

đầu lắp bắp cầu xin: “Đại Nữu chỉ ngốc thôi chứ không có bệnh gì khác…

chúng ta từ nơi xa xôi như vậy đến đây, lão ca, ta biết huynh là người

thiện tâm. Đại Nữu đến khấu đầu với đại bá đi con.”



“Vô dụng thôi, thật sự không được.” Liên lão gia tử nghiêng đầu nhìn cha con Chu gia, khoát tay.



Chu lão gia tử liền khóc lên.



“Cái gì? ngươi… các ngươi, cũng, không

muốn… không muốn ta?” đột nhiên Chu Đại Nữu đứng lên mở cặp mắt hí thật

lớn, ngay tức khắc vành mắt đỏ lên.