Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 74 : Họa Vô Đơn Chí

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Rabbitdethuong

Beta: Sakura

“ Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi ngay lập tức kêu một tiếng.



“ Mạn Nhi, vào đi, ta ở trong này.” Tiếng nói của Vương Ấu Hằng từ trong phòng vọng ra.



Trên mặt Vương chưởng quỹ biến thành bất đắc dĩ.



Liên Mạn Nhi liền dắt theo Tiểu Thất đi tới phòng của Vương Ấu Hằng,

Tiểu Thất ngịch ngợm còn quay đầu làm mặt quỷ trêu Vương chưởng quỹ.



Vương chưởng quỹ lắc đầu, vượt qua trước hai bước, đẩy cửa phòng ra mời Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đi vào.



“ Tam cô nương, không phải là ta… chính là thiếu gia hắn…”



Liên Mạn Nhi đã bước một chân vào cửa phòng, nhìn thấy Vương Ấu Hằng

ngồi bên giường mang giầy, tựa hồ là từ trên giường mới mặc quần áo tử

tế vào.



“ Vương chưởng quỹ…” Vương Ấu Hằng ngẩng đầu nhìn Vương chưởng quỹ một cái.



Vương chưởng quỹ thở dài không hề nói tiếp nữa “ Tam cô nương, xin mời.”



Liên Mạn Nhi liền lôi kéo tiểu Thất vào phòng.



“ Ấu Hằng ca, ca …” Liên Mạn Nhi đi tới bên chân Vương Ấu Hằng, đánh

giá hắn. Vương Ấu Hằng là người rất cần cù, hiện tại mới lúc này sao đã

lên giường. Hơn nữa Vương Ấu Hằng từ trước đã rất thân thiết với các

nàng, bình thường nghe tiếng Tiểu Thất sớm đã đi ra ngoài.



“ Ấu Hằng ca, ca không phải là ngã bệnh chứ?” Liên Mạn Nhi nghi ngờ

hỏi, đồng thời một đôi mắt chăm chú nhìn vào mặt Vương Ấu Hằng, nhìn như vậy quả thật sắc mặt có chút tiều tụy.



“ Không có, chỉ là gần đây có chút mệt mỏi.” Vương Ấu Hằng trả lời,

liền muốn đứng lên để cho Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ngồi xuống ở bên

bàn.



“ Thiếu gia, ngài cũng đừng nói gạt nữa. Theo ta nói, hay là ngài lên giường nghỉ ngơi đi cần gì xuống giường.” Vương chưởng quỹ cũng đi theo vào lúc này liền nói.



Vương Ấu Hằng quay đầu nhìn Vương chưởng quỹ một cái, trong ánh mắt

có nhàn nhạt ý tứ trách cứ. Vương chưởng quỹ khẽ cúi thấp đầu.



“ Ấu Hằng ca, ca thật bị bênh? Vậy phải mau lên giường nghỉ ngơi nha.” Liên Mạn Nhi vội nói.



“ Đúng vậy a, Ấu Hằng ca.” Tiểu Thất cũng gật đầu nói.



Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đi tới đỡ Vương Ấu Hằng, Tiểu Thất vóc

dáng thấp, không cẩn thận đụng vào trên đùi Vương Ấu Hằng, làm hắn cước

bộ lảo đảo ngã xuống, cái trán đổ mồ hôi hột.



“ Ấu Hằng ca, ca làm sao?” Liên Mạn Nhi thấy được Vương Ấu Hằng khác thường liền vội hỏi.



“ Ai u, thiếu gia của ta, ngài đây là…” Trên mặt Vương chưởng quỹ lộ ra vẻ đau lòng cũng tiến lên muốn giúp đỡ Vương Ấu Hằng.



“ Không có chuyện gì.” Vương Ấu Hằng khoát tay với Vương chưởng quỹ “ Ngoài cửa hàng còn nhờ ông chiếu khán Vương chưởng quỹ ông đi ra đó

đi.”



Vương chưởng quỹ biết đây là Vương Ấu Hằng muốn cho hắn rời đi, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn khom người lui ra.



Liên Mạn Nhi thật cẩn thận dìu Vương Ấu Hằng lên giường ngồi, đem đệm lấy tới để cho hắn dựa vào.



“ Ấu Hằng ca, ca làm sao vậy, có phải hay không bị thương? Ca đừng

gạt muội, mới vừa rồi nhất định là đã đụng đến với thương của ca rồi.”

Liên Mạn Nhi ngồi trên cái đôn gần giường nói.



Tiểu Thất cũng đi tới chỗ Liên Mạn Nhi, tỷ đệ hai người vóc dáng không lớn, ngồi chen chúc trên một tấm đôn.



Vương Ấu Hằng thấy Liên Mạn Nhi thông tuệ như vậy thì trầm ngâm một hồi.



“ Không có gì, chỉ là trên đường, ngựa bị hoảng sợ, ta bị một chút đả thương.” Vương Ấu Hằng nói.



“ Vết thương có nặng không Ấu Hằng ca?” Mạn Nhi cùng tiểu Thất hai người đồng thanh hỏi.



Vương Ấu Hằng thấy bọn họ lo lắng như thế cho hắn, chân tình lộ ra nở nụ cười.



“ Không nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”



“ Ấu Hằng ca, cho muội xem một chút thương thế của ca ra sao.” Liên Mạn Nhi nói thêm “ Bằng không muội không yên lòng.”



“ Mạn Nhi a, muội là tiểu cô nương, cũng không phải đại phu, ta đã

nói thương thế không nặng cũng không có gì đẹp mắt.” Vương Ấu Hắng cố ý

hài hước nói.



Liên Mạn Nhi đem phòng này đánh giá một phen, đây cũng không phải là

cái phòng Vương Ấu Hằng hay chiêu đãi bọn hắn, gian phòng kia hẳn là

phòng tiếp khách, hiển nhiên nặng mùi công việc. Bên cạnh giường là Đa

Bảo các, phía trên đặt rất nhiều bộ sách, còn có một chút đồ cổ bài

biện, đây là phòng ngủ của Vương Ấu Hằng.


Liên Thủ Nhân liền nhìn qua Liên Thủ Tín và Liên Kế Tổ.



“ Liên đại thúc tới tìm ta là có chuyện gì?”



“ Là như vậy.” Liên Thủ Nhân đem chuyện bị thương của Liên Hoa Nhi

nói “ Còn muốn mời Vương tiểu thái y…. … phái đại phu giỏi đi xem một

chút.”



“ Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.” Vương Ấu Hằng liền nói “ Chỗ

này của ta, chỉ có một Sử đại phu từng chữa trị qua người bị phỏng,

nhưng cũng không tinh thông. Vừa lúc Liên đại thúc mở miệng liền làm cho hắn đi cùng đại thúc một chuyến vậy.”



Vương Ấu Hằng chủ động an bài đại phu, lễ tiết chu đáo làm cho người ta không tìm ra bất kỳ sai sót nào.



“ Kia, có thể không lưu lại sẹo không?” Liên Thủ Nhân liền hỏi.



“ Này phải đại phu đi xem mới có thể biết, bất quá…” Vương Ấu Hằng

dừng lại một chút “ Nói về, việc bị phỏng chưa từng nghe có thể không

lưu lại sẹo.”



Liên Thủ Nhân xoa xoa đôi bàn tay, Liên Hoa Nhi gả vào Tống gia, có được sủng ái hay không quan hệ đến việc của hắn.



“ Ở trấn trên này, mặc dù Tế Sinh đường là tiệm thuốc lớn nhất nhưng

so với trong huyện và phủ thành, Tế Sinh đường chỉ là tiệm nhỏ. Theo ta

được biết, Đức Tín đường ở huyện thành đối với bị phỏng có chút am hiểu, có lẽ có thể làm thỏa mãn ý của Liên đại thúc.”



“ Đức Tín đường?” Liên Thủ Nhân tựa hồ chưa từng nghe qua cái tên này.



“ Hình như ở Đức Tín đường có tiền vốn của Tống gia.” Liên Kế Tổ nhỏ giọng bên tai Liên Thủ Nhân nói.



“ Kia, vậy thì tốt quá.” Liên Thủ Nhân tựa hồ lại nhìn thấy một tia hi vọng.



“ Hay là cứ nhờ Sử đại phu đi xem một chút trước, có thể làm dừng đau.” Liên Kế Tổ nói.



“ Đúng, đúng.” Liên Thủ Nhân gật đầu lia lịa “ Vậy cứ như thế, chúng ta quấy rầy Vương tiểu thái y rồi.”



Liên Thủ Nhân đứng lên cáo từ.



“ Vương chưởng quỹ, để Sử đại phu đi theo một chuyến, tất cả chi phí

đều ghi cho ta, phái hai chiếc xe ngựa đi.” Vương Ấu Hằng phân phó.



“ Không cần, không dám làm phiền Vương tiểu thái y, để cho đại phu

ngồi xe ngựa, chúng ta đi trở về là được.” Liên Thủ Tín liền nói.



“ Không ngại.” Vương Ấu Hằng cười nói.



Mọi người liền đi ra khỏi phòng Vương Ấu Hằng.



“ Ấu Hằng ca, ca hảo hảo dưỡng thương, hai ngày nữa muội tới thăm

ca.” Bởi vì trước mặt mọi người không tiện nói thêm cái gì cũng đi theo

mọi người ra ngoài.



Vương chưởng quỹ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, Liên Thủ Nhân, liên Kế

Tổ và Sử đại phu ngồi một chiếc, ba cha con Liên Thủ Tín ngồi vào chiếc

còn lại theo sát phía sau.



“ Cha, có để lại lễ vật cho Thạch thái y không?” Liên mạn Nhi nhỏ giọng hỏi.



Liên Thủ Tín gật đầu. “… Thạch thái y không có ở đây, chỉ có quản gia giữ nhà, nói không dám thu. Cha vẫn cứ để lại cho hắn.” Liên Thủ Nhân

thấy thạch thái y không ở nhà, đã nghĩ lấy bạc cùng dê đem về nhưng bị

Liên Thủ Tín chặn lại. Những lời này hắn cũng không có nói cho Liên Mạn

Nhi.



Liên Mạn Nhi nghe thấy lễ vật được để lại cũng yên tâm.



Cách xa trấn trên ba mươi dặm vốn không xa, xe ngựa lại chạy nhanh,

rất nhanh đã vào thôn dừng ở cửa nhà Liên gia. Liên Thủ Nhân xuống xe,

để cho Liên Kế Tổ cho ít tiền thưởng, còn không ngừng miệng khen ngợi

Vương Ấu Hằng hiểu lễ tiết



Liên Mạn Nhi cũng âm thầm gật đầu, mới vừa rồi Vương Ấu Hằng ứng đối

thành thạo, khéo léo. Đồng thời nàng cảm nhận được Vương Ấu Hằng đối với các nàng là bất đồng, phần nhân tình này là rất khó có được.



Liên Thủ Nhân mời Sử đại phu tới phòng chính, Cổ thị và Liên Hoa Nhi

nghe thấy thanh âm xe ngựa ở phía ngoài, cho là Thạch thái y tới, nhưng

khi nghe thấy Liên Thủ Nhân giới thiệu là Sử đại phu của Tế sinh đường ở trấn trên, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ thất vọng.



Sử đại phu nhìn vết thương của Liên Hoa Nhi, vuốt chòm râu dài hơn

tấc nói “ Bị phỏng như vậy,lão hủ sống nhiều năm như vậy vẫn là thấy lần đầu tiên. Thật là khó giải quyết, nếu dùng thuốc của lão hủ có thể dừng đau, cô nương là thiên kim ngọc thể muốn không lưu lại sẹo, lão hủ lại

không thể… Nói đến chữa thương bị phỏng, vẫn là Đức tín đường ở huyện

thành, cực kỳ có sở trường, có lẽ có thể không lưu lại sẹo.”



“ Đức tín đường là tiền vốn của Tống gia.” Liên Thủ Nhân liền nói.



Liên Hoa Nhi lộ ra khuôn mặt do dự.



“Mẹ.” Lúc này Tưởng thị vội vàng hấp tấp chạy tới “ Không thấy Đóa Nhi.”