Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 75 : Phương pháp kiếm tiền
Ngày đăng: 16:45 18/04/20
Edit: Sakurahương
Beta: Sakura
“ Đóa Nhi? Đúng vậy, Đóa Nhi đi đâu rồi?” Cổ thị vẫn một mực chiếu cố Liên Hoa Nhi, lúc này Tưởng thị nhắc nhở, nàng mới nhớ tới, nàng vẫn
không thấy Đóa Nhi.
Chân mày Liên Hoa Nhi nhẹ nhàng nhíu lại “ Nó nhất định là sợ mẹ mắng nên đã trốn đi.” Liên Hoa Nhi oán hận nói, nàng bị thương như vậy hoàn
toàn là do Liên Đóa Nhi làm hại.
Buổi sáng hôm nay, nàng và Liên Đóa Nhi hai người,có một người chịu
trách nhiệm đốt lò. Nàng làm gì mà phải làm việc đó nên mới kêu Liên Đóa Nhi đi lấy một bó củi đi nhóm lửa. Liên Đóa Nhi lại rút ra một bó củi
đang được đốt dưới lò, thoáng cái quét đến trên đùi nàng, đem ống quần
nàng đốt cháy, sau đó lại là Liên Đóa Nhi lấy nước nóng giội vào chân
nàng.
Sử đại phu để lại một chút thuốc mỡ nói là có thể ngừng đau, liền cáo từ đi vì vậy lúc này Liên Hoa Nhi mới nói chuyện không cố kỵ như vậy.
“ Liên Đóa Nhi cái con ngốc này” Liên Hoa Nhi cắn răng mắng “ Con
đang muốn hỏi nó, nó có phải hay không cố ý? Thương thế của con mà
không trị được, nhìn xem con không lột da nó!”
“ Hoa Nhi, Đóa Nhi là muội muội ruột của con, sao con có thể nói nó
cố ý.” Cổ thị vội vàng nói “ Nguyệt Nga, con đi tìm Đóa Nhi đi.”
“ Đại tẩu đừng đi, tới lúc ăn cơm là nó tự động về thôi.” Liên Hoa
Nhi nói “ Mẹ, chân con đau, không phải ca lấy thuốc của Lý đại phu về
rồi sao, tẩu sắc thuốc cho muội uống đi.”
“ Được, được.”
Cổ thị đem chuyện của Liên Đóa Nhi bỏ xuống, để Tưởng thị đi nấu thuốc cho Liên Hoa Nhi.
Tưởng thị nhìn nhìn Liên Hoa Nhi, lại nghĩ tới Liên Đóa Nhi… Không nói gì nữa chỉ im lặng đi nấu thuốc.
Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ tiễn Sử đại phu lên xe ngựa rời đi, lúc này mới quay lại trong nhà.
“ Bây giờ phải làm sao?” Liên Thủ Nhân thương lượng với Cổ thị.
“ Cha, Thạch thái y thật là không có ở trấn trên sao?”
“Đúng, không có.” Liên Thủ Nhân trả lời” Quản gia nhà hắn nói từ lần
trước ở nhà chúng ta trở về, hai ngày sau đã đi phủ thành, còn không
biết lúc nào trở lại. Nơi đó chẳng qua là một viện tử của hắn thôi,
chính là thời điểm xuân thu hắn tới ở. Không biết mùa thu này hắn có trở về ở hay không.”
Nàng đã đi dạo qua những cửa hàng kia, biết cửa hàng bán món đâị
phụng rang ăn nhiều còn có thể gây nóng, tay miệng đều đen. Mà nấu đậu
phộng chỉ có vị mặn, ướt ướt, lúc ăn một tay dính nước. Đều kém đậu
phộng nàng làm, vừa ngon vừa sạch sẽ khô ráo.
“ Chính là đậu phụng trộn tỏi đó, chúng ta làm nhiều một chút đem lên trấn trên để bán.” Liên Mạn Nhi tiếp tục nói.
“Cái này có thể kiếm tiền sao?” Liên Chi Nhi liền hỏi.
“ Theo muội thì có thể.”
Liên Mạn Nhi đếm đếm ngón tay, bắt đầu tính toán. Đậu phộng khi làm
xong có mang vỏ bán có thể bán được mười hai văn tiền một ký. Mà nếu như đậu phộng đã lột vỏ thì sẽ mắc hơn. Trấn trên bán loại có mang vỏ loại
tốt nhất cũng là mười hai văn tiền một ký,loại đậu đắt tiền nhất là mười tám văn tiền một ký.
“ Bọn họ cũng không làm ngon bằng muội, chúng ta bán mỗi ký hai mươi văn tiền. Mỗi ký lời được sáu văn tiền”
“Vậy mười ký là sáu mươi văn, một trăm ký là sáu trăm văn?”
“ Chúng ta đào đậu phộng,tiền vốn sẽ giảm xuống, một ký có thể kiếm
hai mươi văn, ta còn lại có bảy mươi ký, có thể mua lại.” Ngũ lang nói.
“ Trước ta cứ bán đậu phộng đào được, nếu bán tốt chúng ta có thể đào rồi tiếp tục bán.” Liên mạn Nhi nói.
“ Lần đầu tiên, ta làm ba mươi ký.” Liên Mạn Nhi nói “ Mười ký đưa Ấu Hằng ca, còn lại hai mươi ký đi bán. Ngày mai là ngày trấn trên họp
chợ, hiện tại chúng ta bắt đầu làm là vừa kịp.”
“ Đúng.”
Mấy đứa trẻ thương lượng một hồi, cân ba mươi ký đậu phộng, trước đem lựa những viên bị hư, xấu xí ra ngoài chỉ để lại những viên còn nguyên. Liên Mạn Nhi và ngũ lang mượn chậu gỗ lớn, chuẩn bị nước xong đem đậu
phộng đổ vào, mấy người đều xắn cao tay áo, bắt đầu rửa đậu phộng muốn
đem bùn đất dính phía ngoài vỏ rửa sạch.
Liên tiếp đổi nước ba lần thì đậu phộng mới được rửa sạch.
Sau đó chính là giai đoạn ngâm đậu phộng, đây là bước quan trọng.
Liên Mạn Nhi đang muốn cầm đồ gia vị nhưng lại thấy Tưởng thị vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào.
“ Không xong rồi, Tứ thúc, tứ thẩm…”