Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 76 : Liên đóa nhi mất tích

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Sakurahương

Beta: Sakura

“ Đã xảy ra chuyện gì?” Trương thị hỏi. Trước giờ Tưởng thị là người

ôn nhu im lặng, cơ hồ là cười không lộ răng, nói chuyện cũng không cao

giọng, rất ít khi thấy nàng có vẻ mặt bối rối như vậy.



“ Là Đóa Nhi.” Tưởng thị nói, vành mắt đỏ lên “ Hiện tại cũng tới giờ cơm tối rồi mà còn không thấy người. Con và Kế Tổ tìm khắp nơi cũng

không thấy.”



Không thấy Liên Đóa Nhi.



Trừ Trương thị ở lại trong phòng, Liên Thủ Tín mang theo mấy đứa con

đến phòng chính, Liên Thủ Lễ mang theo Triệu thị và Liên Diệp Nhi. Chỉ

chốc lát Liên Thủ Nghĩa cũng mang theo Hà thị và mấy đứa con của chi thứ hai tới.



“ Là chuyện xảy ra lúc nào?” Liên lão gia tử hỏi Liên Đóa Nhi lúc nào không thấy.



“ Sau khi Hoa Nhi bị phỏng, vẫn không thấy Đóa Nhi trong nhà.” Tưởng thị trả lời.



“ Vậy làm sao không sớm đi tìm người?” Chu thị hỏi. Trong nhà liên

tiếp gặp chuyện không may, trong lòng Chu thị rất là phiền não, đối với

vợ của đứa cháu là Tưởng thị cũng không có vẻ mặt ôn hòa.



Mặt Tưởng thị cũng đỏ lên, suy nghĩ một chút rồi nói “ Thời điểm buổi trưa, con không nhìn thấy Đóa Nhi, đi ra sân kêu tìm cũng không nhìn

thấy người. Con liền nói cho mẹ, mẹ nói Đóa Nhi hắt nước nóng làm Hoa

Nhi bị phỏng, Đóa Nhi sợ bị đánh, hẳn là trốn đi nhưng chắc không ra

khỏi nhà, lúc ăn cơm có thể trở lại.”



Khi nói những lời này Tưởng thị nhìn Liên Kế Tổ một cái.



“ Nguyệt Nga vẫn lo lắng, chúng ta tìm khắp hậu viện cũng không tìm

thấy Đóa Nhi, Ông nội bà nội chuyện này phải làm sao?” Liên Kế Tổ liền

nói.



Liên Mạn Nhi nhớ lại, lúc ấy Liên Hoa Nhi bị phỏng hôn mê bất tỉnh

thì Liên Đóa Nhi sợ ngây người, Hà thị lại ở bên cạnh nói, Liên Hoa Nhi

mà có bị làm sao Cổ thị sẽ đánh chết Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi nghe Hà

thị nói xong liền xoay người chạy hướng hậu viện.



“ Đều đã tìm cẩn thận sao?” Liên lão gia tử hỏi.



“ Đều đã cẩn thận tìm nhưng không gặp.” Liên Kế Tổ khẳng định nói.
“ Anh tử, cháu có trông thấy Đóa Nhi nhà chúng ta không?” Hà thị nói vọng vào nhà Anh tử.



Liên Mạn Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác mới nhìn rõ Anh tử đang đứng

phía trong hàng ráo trước cửa nhà, nghe tiếng ra bên ngoài nhìn quanh.



“ Liên Đóa Nhi bị làm sao? Mọi người là tới tìm nàng?” Anh tử từ

trong đi ra đứng bên cạnh Hà thị hỏi. Cùng cô bé nhà nông khác bất đồng, trên mặt Anh tử cũng tô phấn, còn tô son, quần áo cố ý làm hẹp hẹp, bó

chặt ở trên người, lộ ra vóc người đầy đặn. Nhìn như vậy mặc dù không so được với Liên Hoa Nhi nhưng cũng có mấy phần thùy mị.



“ Nó dùng nước nóng làm bị phỏng chân Hoa Nhi, sợ quá nên bỏ chạy

rồi.” Hà thị đem chuyện nói với Anh tử, không thiếu việc đem thêm chút

mắm muối.



“ Ai u.” Anh tử vội giơ một tay bụm miệng, lộ ra một cái vòng vàng

óng ánh trên cổ tay “ Liên nhị thẩm, vậy Hoa Nhi có hay không bị tàn

phế?”



“ Sao có thể không. Nhất định là có sẹo rồi, ở ngay trên đùi không

phải là ở trên mặt.” Hà thị liền nói. Nàng và Anh tử không vừa lòng

liền đứng lên đi ra.



Nơi này không tìm thấy Liên Đóa Nhi tất nhiên là phải đi nơi khác

tìm, mọi người thương lượng quyết định chia ra tìm. Người ở nông thôn

đều rất nhiệt tình nên có rất nhiều người đi theo tìm giúp. Liên Thủ Tín mang theo mấy người Liên Mạn Nhi, chịu trách nhiệm tìm ở khu vực cạnh

giếng, có mấy hài tử gia nhập vào, cả Anh tử cũng tới đây.



“ Đóa Nhi ngươi ở đâu, ra đi, ông nội ngươi nói không liên quan đến

ngươi, sẽ không để cho cha mẹ ngươi phạt ngươi.” Mọi người vào cánh rừng vừa tìm vừa la. Hù dọa mấy con rắn nhỏ, rắn, ếch trong bụi cỏ, thậm chí có người còn tìm thấy con gà mái tối hôm qua không về chuồng nhưng

ngay cả bóng dáng Liên Đóa Nhi cũng không thấy.



Ra khỏi rừng cây, đi một đoạn nữa thì phía trước là một khu nhà lớn,

phòng có mái ngói xanh, tường trắng, trước cửa lớn còn có bức phù điêu

rất lớn.



Liên Thủ Tín liền ngừng lại, phía trước là tòa nhà của Vương Cử

Nhân, Liên Đóa Nhi chẳng lẽ lại muốn tới nơi này? Liên Thủ Tín vẫn còn

đang do dự, cửa lớn Vương gia liền phần phật mở ra, một thiếu niên cao

gầy từ phía trong bước ra.



“ Làm cái gì ở đó?”