Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 77 : Nửa đêm tìm người

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Sakurahương

Beta: Sakura

Người nọ phe phẩy chiết phiến làm bằng kim loại chậm rãi đi tới.



“ Vương Đại thiếu gia.” Liên Thủ Tín vội vàng chấp tay hành l ễ “

Cháu gái của ta là Liên Đóa Nhi lúc buổi trưa đi ra ngoài lúc này còn

chưa có trở về. Trước giờ cháu ta vẫn ở tại trên trấn trên không biết

đường hay người ở trong thôn. Trong nhà sợ cháu ta đi lạc đường, đi ra

ngoài tìm kiếm.”



Liên Hoa Nhi bị phỏng, Liên Đóa Nhi chạy từ trong nhà đi, hai chuyện

này cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Nói ra không chỉ mặt mũi Liên gia không tốt, càng tổn hại đến khuê dự của Liên Hoa Nhi và Liên Đóa

Nhi. Vì vậy, Liên Thủ Tín đều che giấu đi.



Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, Liên Thủ Tín đáng tin cậy hơn Hà thị nhiều, tâm địa cũng thiện lương hơn rất nhiều.



“ Liên Đóa Nhi đã đi mất?” Ngườ nọ đứng trước Liên Thủ Tín. Lúc này

trời đã sẩm tối, bây giờ Liên Mạn Nhi mới nhìn thấy rõ mặt hắn, chính là Vương Ấu Hoài, cũng chính là con lớn nhất của Vương Cử Nhân.



Liên Thủ Tín gật gật đầu.



“ Các ngươi một mực ở cửa có nhìn thấy Liên Đóa Nhi không?” Vương Ấu Hoài hỏi hai gia đinh đi sát phía sau hắn.



“ Là một tiểu cô nương, lớn lên giống…” Liên Thủ Tín chỉ chỉ Liên Mạn Nhi “ Cao cùng hai đứa con gái của ta không sai biệt lắm.” Đâu là do sợ hai gia đinh kia không biết Liên Đóa Nhi là ai, vì vậy đem tướng mạo

của nàng hình dung cho bọn họ nghe.



“ Mặt tròn, chải hai mái, trên đầu mang hai đóa hoa màu đỏ, mặc chính là quần áo màu hồng nhạt, chân bó.” Liên mạn Nhi bổ sung thêm.



Liên Thủ Tín liền gật đầu tán thành, trong lòng rất thỏa mãn. Không

chỉ bởi vì Liên Mạn Nhi nói rõ ràng hơn so với hắn mà bởi vì tìm Liên

Đóa Nhi đều cố gắng. Đại phòng làm nhiều chuyện thật xin lỗi bọn họ,

nhất là với Liên Mạn Nhi, thiếu chút nữa làm nàng mất mạng. Nhưng vào

lúc này, Liên Mạn Nhi lại có thể dụng tâm để tìm kiếm Liên Đóa Nhi. Liên Thủ Tín nghĩ, con gái nhà mình nói chuyện đôi khi có dữ tợn một chút,

thích đem mọi chuyện phân biệt rõ ràng, nhưng lại có tâm địa thiện

lương, ấm áp, thật là một đứa trẻ ngoan.



“ Hồi Đại thiếu gia, từ trưa tới giờ cũng không thấy một tiểu cô

nương nào như vậy đến đây.” Hai gia đinh tựa hồ không chút do dự hướng

Vương Ấu Hoài bẩm báo.



Vương gia là nhà giàu có quy củ của họ. Luôn luôn có hai gia đinh giữ cửa. Bọn họ nếu nói không nhìn thấy như vậy nhất định là Liên Đóa Nhi

không có đi hướng bên này.



“ Đã quấy rầy Đại thiếu gia rồi, chúng ta lại tới chỗ khác tìm thử.” Liên Thủ Tín liền nói.
“ Ừ.” Liên Thủ Tín đáp ứng liến hướng chính phòng đi tới.



Liên Chi Nhi đem nước tiến vào, mấy đứa trẻ con cùng nhau rửa mặt,

vừa dọn cơm lên. Liên Mạn Nhi vén lên cái nắp,chỉ thấy bên trong có một

vỉ hấp bánh bao, một chén thịt vụn nóng, phía dưới là một chậu súp bí

đỏ.



“ Trước bưng ra ngoài, tỷ đi hái một ít lá hẹ.” Liên Chi Nhi vừa nói

vừa đi ra ngoài, sau một lát cầm một nắm hẹ về đặt vào bồn rửa sạch sau

đó mang lên bàn.



Liên Thủ Tín lúc này cũng trở về tới.



“ Cha, ăn cơm đi.” Liên Mạn Nhi liền mời Liên Thủ Tín.



“ Các con ăn với mẹ đi, cha phải đi chính phòng bồi người trong thôn ăn. Một lát ăn xong còn phải đi tìm người.”



Đã mất đứa bé cũng không phải là chuyện nhỏ.



Liên Thủ Tín liền hướng phía ngoài đi, tới cửa bỗng dừng lại



“ Tam tẩu với Diệp Nhi vẫn chưa ăn cơm, lát nữa trên bàn cũng không

có nhiều chỗ ngồi như vậy, hai người bọn họ không biết lúc nào mới được

ăn cơm.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị.



“ Ta còn đang suy nghĩ muốn đi tìm các nàng, ta cố ý làm nhiều cũng có phần của các nàng.”



“ Con đi gọi bọn họ.” Liên Mạn Nhi nói.



Liên Mạn Nhi đi theo phía sau Liên Thủ Tín đến chính phòng, chỉ thấy

bên trong phòng ngồi đầy người. Chu thị ngồi ở trên đầu giường đặt xa lò sưởi, trong ngực ôm Nữu nữu, Hà thị, Triệu thị, Tưởng thị, Liên Diệp

Nhi, thậm chí Liên Tú Nhi và Liên Nha Nhi cũng đều bận rộn dưới đất. Cái bàn đã mang lên rồi, qua một hồi thức ăn cũng được bưng lên. Chu thị,

Hà thị, Tưởng thị, Liên Tú Nhi và Liên Nha Nhi đều chen chúc trên một

cái bàn bên nữ quyến. Triệu thị và Liên Diệp Nhi đứng ở dưới giường

gạch, do dự có nên hay không mà ngồi lên.



“ Quá chen chúc, con đứng ở dưới đất trông coi, một lát nữa ăn sau.” Chu thị nói với Triệu thị.



Người phụ nữ trong thôn đem cái mông hướng bên cạnh di chuyển “ Ta là nông dân gia sợ chen chúc cái gì, chen chúc ăn còn ngon hơn đó. Liên

Tam tẩu tử, ngươi và Diệp Nhi ngồi bên cạnh ta đi.”



Chu thị mặt sưng mày sỉa đặt chén xuống.