Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 745 : Mệnh
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: Mèo
Beta: Nora
Đúng như lời Ngô Vương thị, Liên gia ở nơi đây không có họ hàng,
không ở gần nhánh chính. Liên lão gia tử chính là đại gia trưởng duy
nhất, trên đầu ông không có trưởng bối áp đảo, bên cạnh lại không có
người cùng thế hệ khuyên can. Về việc nội bộ trong nhà Liên gia, những
lời nói hiện ra máu không lưu tình như vậy, ai sẽ đến trước mặt ông nói?
Mặc dù ngay cả Liên Thủ Tín cũng từng oán trách, mặc dù Ngũ Lang đã
nói nịch sát. Lúc ấy, Liên lão gia tử cũng nghe vào, chẳng qua qua thời
gian lâu dài, tâm tư thiên vị của ông đối với Liên Thủ Nhân vẫn chiếm
thượng phong.
Tạo thành cục diện thế này, một bộ phận nguyên nhân là do không có
ngoại nhân đến đây làm rõ ràng các sự việc. Liên lão gia tử là người sĩ
diện, ông lừa mình dối người, hữu ý vô tình mà vẫn cứ làm những chuyện
bịt tai trộm chuông. Một nguyên nhân khác nữa là do không họ hàng thân
thích nào có bối phận đến đây khuyên nhủ, thậm chí trách cứ thức tỉnh
ông.
Liên lão gia tử cứ tùy ý mơ mơ hồ hồ thiên vị như vậy, ông một mực
lao đầu vào con đường nghiêng lệch, để nó dẫn dắt ông càng chạy càng xa.
Nhà Xuân Trụ là nhà lâu đời ở Tam Thập Lý Doanh Tử, nhiều thế hệ qua
đều dựa vào trồng trọt mà sinh sống. Những người trong nhà bọn họ bây
giờ, cộng tất cả số người nhận biết được một mặt chữ to lại cũng không
đầy một sọt. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến tư cách làm người
đứng ngoài quan sát của cha Xuân Trụ, cách nhìn của ông ta đối với sự
tình Liên gia càng thêm công bằng và khách quan hơn Liên lão gia tử.
Mà Liên lão gia tử bị cha Xuân Trụ và một vãn bối như Ngô Ngọc Xương
đến bổ xẻ, huỵch toẹt vạch trần tất cả mọi vấn đề, giật đi thứ che mặt
duy nhất còn xót lại, ông thấy chấn động tinh thần, vô cùng khó chịu, từ trước đến nay chưa từng nếm trải qua lần nào.
Nếu như ở trước mặt con cháu nhà mình nói những chuyện này cũng chẳng sao, nhưng hai vị này là người ngoài, hơn nữa họ gần như là đại biểu
cho đại đa số bà con hàng xóm ở Tam Thập Lý Doanh Tử.
Liên lão gia tử bị hai người nói đến không còn lời nào phản bác được
nữa, ông xấu hổ giơ một tay lên bưng kín nửa bên mặt của mình.
“… Lại nói đến chuyện cưới vợ cho lão đại. Lão ca ca, chuyện gì chúng ta cũng phải tin vào số mệnh.” Cha Xuân Trụ lại nói.
Đương nhiên một nhà Liên Mạn Nhi đã biết trước tất cả mọi chuyện rồi.
Trương thị nói: “Lúc này lão gia tử đã nói không hề bàn chuyện cưới
hỏi của Đại đương gia nữa, không biết sau này có đổi chủ ý không đây.”
“Chắc không đâu mẹ.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Dù sao Liên lão gia tử đã lớn tuổi rồi, lần này chịu giày vò mệt mỏi
như vậy, mong rằng có thể trì hoãn được một đoạn thời gian dài. Hơn nữa, có chuyện lần này, lời nói của Liên lão gia tử đã được lan truyền ra
ngoài, cho dù sau này ông có lật lọng, cũng không ai dám đến mai mối cho ông nữa.
“Cô nương Chu gia kia cũng là người đáng thương.” Trương thị nói đến Chu Đại Nữu.
Trương Thải Vân liền nói: “Cháu thấy, cũng may nhờ nàng có bệnh điên
này. Nếu không, chuyện hôn sự này mà thành công, sau này nàng ta sẽ chịu tội cho coi.”
Có tấm gương của Trương thị và Triệu thị đi trước, một cô nương ngốc
sa vào nhà cũ thì cuộc sống sau này trôi qua thế nào ai cũng biết.
Chu lão gia tử chỉ nhìn thấy điều kiện nhà cũ không tệ, không thiếu
ăn thiếu mặc, Liên lão gia tử hào phóng, khoan hậu. Nhưng lão không hề
biết rằng nàng dâu sau khi vào cửa có bị Chu thị nhào nắn thế nào thì
Liên lão gia tử cũng không màng tới.
Đợt tuyết đầu mùa rơi đến chạng vạng tối mới chịu ngừng. Vài ngày
sau, Trương Khánh Niên và Trương Vương thị tới đón Lý thị cùng Trương
Thải Vân.
Tiểu Long và Tiểu Hổ rất nhớ bà nội. Trương Vương thị cũng rất nhớ
Trương Thải Vân. Trương Vương thị biết sau này Trương Thải Vân thành
thân rồi muốn trở về nhà mẹ đẻ cũng rất khó khăn. Trương Vương thị cảm
thấy thời gian khuê nữ ở nhà không còn dài nên vội vã tới đón nàng trở
về.
Trương thị cho người chuẩn bị thức ăn. Sau đó tất cả mọi người đều an vị trên giường gạch ấm áp tán gẫu. Trương Vương thị nhắc đến sự tình vợ ngốc của Liên Thủ Nhân.
“Mọi người cũng biết chuyện này rồi hả?” Trương thị giật mình nói. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm sao?!
“Biết chứ.” Trương Vương thị cũng gật đầu: “Ta còn biết chuyện Chu gia kia, nói ra liền hù chết người.”