Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 746 : Đổi Lại Phòng

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: Mèo

Beta: Nora

“Chu gia còn chuyện gì khác sao tẩu?” Trương thị gấp gáp hỏi tới.



Chuyện Chu gia những tưởng đã lắng xuống. Ngày đó cha con Chu gia đến cơm trưa cũng không ăn, chỉ cầm theo một chút lương khô Liên lão gia tử cho rồi vội vã rời đi. Khi đó tuyết đang rơi, tuy Liên lão gia tử là

người như vậy nhưng cũng không lưu bọn họ ở lại một đêm.



Thế nhưng chuyện này lại không hề phai nhạt đi trong chủ đề nói

chuyện của mọi người. Cơ hồ mỗi ngày nhà nào cũng ngồi ở đầu giường đặt

gần lò sưởi nghị luận đề tài này, họ xem như một truyện cười mà bàn tán

say sưa. Ngay cả tiểu hài tử mới cao bằng mép giường cũng biết, nói là

nhà cũ Liên gia lấy về một cô vợ ngốc, còn bị vợ ngốc đánh. Bởi vì bị

đánh ba lần bốn lượt không chịu nổi nên mới đuổi người về.



Nhưng bất kể đàm luận thế nào, tất cả mọi người đều biết rất ít chuyện gia đình Chu gia.



Nhà mẹ đẻ Trương thị nằm khuất trong núi ở thôn Thiêu Oa, mà nhà mẹ

đẻ Trương Vương thị lại còn khuất sâu hơn trong núi, các nàng có thể

biết rõ sự tình Chu gia nhiều hơn cũng có khả năng.



“Các ngươi ở bên này cách quá xa nên không biết. Nhà các nàng rất nổi danh ở đó.” Trương Vương thị nói với Trương thị.



Vốn Trương Vương thị cũng không biết đến mấy người nhà Chu gia. Chu

gia cách nhà mẹ đẻ Trương Vương thị đến hơn mười dặm. Bởi vì lần này

Liên lão gia tử cho Liên Thủ Nhân xem mắt Chu Đại Nữu, mọi chuyện bị làm ầm ĩ lên mà bắt đầu đồn đãi đến tận thôn Thiêu Oa bên kia. Mọi người

nghị luận rối rít, một người truyền cho một người, vì vậy Trương Vương

thị mới biết chút ít sự tình.



Niên đại này không có công cụ truyền tin nhanh chóng nhưng chuyện bát quái thì cứ nhốn nháo vang vọng, không hề thua kém tốc độ cũng như phạm vi lan truyền. Người nhà nông luôn luôn đi chợ. Phiên chợ là nơi tập

kết hàng hóa, đồng thời cũng là nơi tập hợp và lan truyền tin tức bát

quái của mười dặm tám thôn.



Nói thí dụ như hai thôn Tam Thập Lý Doanh Tử và thôn Thiêu Oa, mặc dù ở cách xa nhưng người hai thôn đều đi họp chợ ở thôn Kháo Sơn. Chuyện

Liên Thủ Nhân được đồn đại ở chợ trong thôn Kháo Sơn, sau đó lan truyền

ra khắp thôn Kháo Sơn và các thôn làng chung quanh trong núi.



“Nương, đến tột cùng là chuyện quan trọng thế nào?” Trương Thải Vân

gấp gáp hỏi tới một câu: “Chu Đại Nữu kia ngốc điên bẩm sinh hay do bệnh mà thành ạ?”



Tuy Chu Đại Nữu chỉ ở Tam Thập Lý Doanh Tử một đêm nhưng được lưu

truyền như một truyền thuyết. Đối với người trong truyền thuyết, tất


“Hôm nay ta gặp Tam bá rồi, nghe nói lão gia tử không có đại sự gì,

chỉ là trong lòng không dễ chịu. Chúng ta đừng nóng vội, chờ chuyện hòa

hoãn một chút, tránh cho… Tránh cho lão gia tử nghi ngờ, để ông không đa tâm. Chờ chuyện này hòa hoãn xuống, tránh khỏi sượng mặt của ông.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền nói.



“Vẫn là chàng nghĩ chu đáo.” Trương thị cũng gật đầu nói.



Nhà cũ Liên gia kể từ sau chuyện Chu Đại Nữu vẫn còn u ám. Người một

nhà thấy vẻ mặt Liên lão gia tử và Chu thị, trên mặt ai cũng không có

bóng dáng nụ cười.



Trong đó, cuộc sống của Liên lão gia tử là trôi qua khó khăn nhất,

bởi vì ông là người để trong lòng chuyện này nhất. Bản thân Liên lão gia tử đã vô cùng khó chịu, còn có người muốn làm ông càng thêm khó chịu.



Ban đầu Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã cố gắng phản đối Liên lão gia tử

hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân. Hôm nay chuyện náo thành như vậy, đương nhiên miệng mồm hai người sẽ không xuất ra được lời hữu ích gì rồi. Hai người thấy bên ngoài không ngừng truyền bá chuyện Chu gia thì càng hả hê.

Thậm chí còn đi ra đi vào châm chọt Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân.



Nhiều tiền bạc như vậy nhưng cứ trôi đi như nước, còn phô bày bản

thân mình cho mọi người làm trò cười lúc trà dư tửu hậu. Bây giờ nói

không hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân nữa, nhưng chuyện làm mai cho Tứ Lang

càng thêm khó khăn.



Bởi vì sự kiện này, danh tiếng nhà cũ Liên gia càng thêm vang dội,

lại không phải là danh tiếng dễ nghe, còn một chuyện quan trọng nữa, bọn họ cũng không còn nhiều tiền như trước.



Mặc dù sắc mặt Chu thị âm trầm, nhưng bà vẫn ăn ngon ngủ yên như

trước, chuyện này cũng không làm bà để ý. Liên Thủ Nhân càng trở nên

trầm mặc. Liên lão gia tử thì cơm nước không vô. Mấy ngày sau, Liên lão

gia tử kêu những người khác ra khỏi phòng, chỉ kêu Liên Thủ Nhân đến

trước mặt.



“… Con thu dọn chăn đệm một chút. Về sau, con cứ chuyển đến phòng này ở.” Trầm mặc hồi lâu, Liên lão gia tử rốt cục mở miệng nói.



Liên Thủ Nhân nghe lời Liên lão gia tử nói tựa hồ như bị sét đánh,

ông ta ngơ ngác hồi lâu rồi khóc quỳ phịch xuống, nhưng không nói gì cả, chỉ khóc gọi “Cha”. Hiển nhiên ông ta biết hàm nghĩa hành động lần này

của Liên lão gia tử, trong lòng cũng không nguyện ý.



“Không ai chống lại mệnh trời được” Liên lão gia tử từ ái nhìn đỉnh đầu hoa râm của Liên Thủ Nhân, chậm rãi giơ tay lên.