Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 749 : Cửa Nhà Tràn Đầy Không Khí Vui Mừng

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: Mèo

Beta: Nora

Bước chân Trầm Lục hơi khựng lại, dường

như tầm mắt hắn dừng lại trên mặt Liên Mạn Nhi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại. Hắn dẫn đầu vòng vây đám đông đi vào trạm Thập

Lý.



Trong mắt mọi người ở đó động tác mới

vừa rồi của Trầm Lục cũng không bất ngờ, chẳng qua chỉ như một cái nhìn

quanh rất bình thường. Thế nhưng Liên Mạn Nhi không cách nào nghĩ như

vậy được, nàng không thể xem nhẹ nó bởi vì mới vừa rồi ánh mắt Trầm Lục

rất nóng bỏng.



Trầm Lục đã nhìn thấy nàng lẫn trong đám đông này, hơn nữa còn dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy.



Chậm rãi hít sâu hai cái, Liên Mạn Nhi

mới từ từ ổn định nhịp tim đang thình thịch thình thịch đập loạn của

mình. Nàng cẩn thận nhìn sang bên cạnh, cũng may giờ phút này Trương

thị, Liên Chi Nhi và Tiểu Thất đang hoàn toàn kích động và khẩn trương,

tất cả các nàng cũng thấy được Trầm Lục nhưng họ mong đợi Ngũ Lang xuất

hiện nhiều hơn, vì vậy không ai chú ý tới sự khác thường của nàng lúc

này.



Hồi phục tâm tư, Liên Mạn Nhi theo mấy người các nàng hướng tầm mắt nhìn vào đội xe đằng trước.



Người một nhà chưa kịp nhìn thấy Ngũ Lang đã thấy Liên Thủ Tín đang dẫn người vội vội vàng vàng trên đường chạy tới.



“… Ở kia… kia… nhìn xem, Ngũ Lang tới

rồi.” Liên Thủ Tín đi tới bên cạnh Trương thị chỉ vào một nơi trong đoàn xe, kích động nói.



Liên Mạn Nhi nhìn theo hướng ngón tay

Liên Thủ Tín chỉ, quả nhiên nhìn thấy Ngũ Lang đi ra từ trong đội xe.

Khoảng cách khá xa, nhìn không rõ mặt nhưng chỉ nhìn phong thái giơ tay

nhấc chân, người một nhà liền nhận ra Ngũ Lang. Ngũ Lang mặc cẩm y,

khoác áo lông chồn màu xanh ngọc có vải lót bằng lông chim, trên đầu

cũng đội mũ lông chồn.



Chờ Ngũ Lang tới gần hơn chút nữa đã có

thể thấy rõ mặt mũi. Liên Mạn Nhi phát hiện, có lẽ vì gấp rút lên đường

nên vẻ mặt Ngũ Lang hơi nhuốm vẻ phong trần, dù vậy đôi mắt hắn vẫn lấp

lánh hữu thần. Trầm Khiêm đi ở bên cạnh Ngũ Lang, hắn cũng bận cẩm y

lông chồn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.



“Ngũ Lang…” Trương thị kêu một tiếng, hàng mi cũng bắt đầu ươn ướt.



“… Ta vừa gặp Ngũ Lang… đã nói với nó

các ngươi ở nơi này rồi. Ở đây đông người không tiện nói chuyện. Ngũ

Lang phải theo đoàn xe của Lục gia vào thành, không thể tới đây gặp

chúng ta trước được. Thôi thì cứ đứng xa xa nhìn nó một cái đi rồi chúng ta về nhà chờ nó.” Liên Thủ Tín liền nói.


“Tỷ, sau này chúng ta mua nhà ở kinh

thành thiệt hả?” Tiểu Thất nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Liên Mạn Nhi,

chớp chớp đôi mắt to hỏi.



“Đương nhiên rồi.” Liên Mạn Nhi rất chắc chắn gật đầu.



“Không chỉ mua nhà, chúng ta sẽ mua cả đất nữa.” Ngũ Lang cũng nói tiếp.



Nếu như nối dây chuyền tửu lâu vịt nướng đến kinh thành, đương nhiên phải chăn nuôi vịt ngay tại chỗ, muốn thế

phải đặt mua Điền Trang.



“Ca, chuyện tửu lâu vịt nướng lần này đi có manh mối nào không?” Liên Mạn Nhi vội hỏi Ngũ Lang. Lần này Ngũ Lang đi thời gian khá dài nhưng thật ra là đi làm việc, lại quá vội vã gấp

gáp, vì vậy Liên Mạn Nhi đối với chuyện này cũng không quá mong đợi.



“Ừ.” Thế nhưng Ngũ Lang lại nhanh chóng

gật đầu, rồi lấy một hộp gỗ trong túi hành lý mở ra, cầm một quyển khế

đất và khế thân đưa cho Liên Mạn Nhi xem.



“… Là một thôn trang nhỏ ở ngoại ô kinh

thành. Trang viện đại khái chừng trăm gian, ruộng đồng đất đai ba trăm

mẫu, nam nữ lão ấu nhà nông khác nhìn chung hơn hai mươi người.” Ngũ

Lang tinh tế nói với Liên Mạn Nhi: “Đất đai phụ cận Kinh thành quý hơn ở đây của chúng ta, điền trang này ta phải tốn gần hai nghìn lượng bạc.”



“… Ta đã lưu lại một quản sự ở điền

trang trông coi trước, chờ hoàn thành hôn sự của tỷ tỷ, có thời gian

rãnh rỗi chúng ta thương lượng phái người đi qua, rồi sắp xếp chuyện

nuôi dưỡng đám vịt trước. Đến lúc đó chuyện chuyển nhượng cửa hiệu, cửa

hàng, mở cửa tiệm, có Lỗ tiên sinh giúp đỡ chiếu ứng cũng không sợ có gì không thuận tay… Hoàng quý phi còn nhờ Tiểu Cửu truyền lời cho muội.

Mạn Nhi, Hoàng quý phi nói là rất trông chờ tửu lâu vịt nướng của nhà

chúng ta khai trương.”



Đương nhiên Hoàng quý phi chính là Trầm

Cẩn. Ngũ Lang nói như vậy, Liên Mạn Nhi liền nhớ lại lúc ở phủ thành,

nàng đã hứa hẹn cho dù Trầm Cẩn có ở kinh thành thì vẫn có thể ăn vịt

nướng chính tông nhất.



“Vậy chúng ta nhanh làm đi, đừng để nàng chờ lâu.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.



Liên Mạn Nhi xem qua một lượt khế đất và khế thân thì xếp chúng lại trong hộp gỗ.



“Ơ” Liên Mạn Nhi nhìn thấy hai xấp ngân

phiếu thật dày dưới đáy hộp gỗ, đó là ngân phiếu lúc đầu đưa cho Ngũ

lang đem vào kinh để đổi tiền ở ngân hiệu Đại Thành: “Ca, tiền mua Điền

Trang huynh khẳng định đã trả cho nhà người ta rồi sao, sao còn dư lại

nhiều tiền thế này?”



“Ta còn một tin tức tốt, một Thiên đại tin tức tốt đây…” Ngũ Lang cười híp mắt nói.