Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 750 : Niềm Vui Ngoài Ý Muốn
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: Mèo
Beta: Nora
“Là tin tức tốt gì vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“… Tiền mua điền trang lần này là phần bạc được thưởng đó.” Ngũ Lang liền nói.
“Bạc thưởng?!” Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn.
Chuyện này quả nhiên là tin tức tốt.
Nghĩ lại thì đây cũng là đại sự có lợi cho nông nghiệp, cho dù lần này
Ngũ Lang không theo Trầm Lục vào kinh cũng sẽ có phần thưởng thưởng
xuống. Hoàng đế tự mình triệu kiến Ngũ Lang, cho dù ân điển của hoàng đế có lớn thế nào cũng sẽ không keo kiệt một phần bạc này.
Nhìn số ngân phiếu Ngũ Lang cầm về có
thể thấy lần này hắn vào kinh đã xài hơn hai ngàn lượng bạc, nếu không
phải dùng cho việc mua thôn trang thì chính là để chuẩn bị.
“… Hoàng đế thưởng cho hai ngàn lượng
bạc, ta liền dùng nó để mua điền trang. Tiền nhà mang theo, một ít dùng
để sắm sửa chuẩn bị cho các nơi, một ít ta dùng nó mua cho Lỗ tiên sinh
một căn nhà nhỏ ở sau lưng Hàn Lâm Viện.” Ngũ Lang nói hết với Liên Mạn
Nhi.
Lỗ tiên sinh chưa từng làm quan ở kinh thành, tuy hoàng đế tự mình mộ binh (chiêu mộ binh lính) sẽ không thiếu chuẩn bị. nhưng do Lỗ tiên sinh chưa từng làm quan ở
kinh thành cho nên không có chỗ ở ở đó. Ngũ Lang liền tự mình làm chủ,
mua cho Lỗ tiên sinh một tòa nhà ở tạm trước.
“Vốn muốn mua nhà tốt hơn một chút nhưng Lỗ tiên sinh ngăn lại, không cho.” Ngũ Lang cười nói: “Lỗ tiên sinh nói gia quyến của ông nhất thời cũng không tới kinh thành được, người bên
cạnh ít, chuyện cũng ít, nhà lớn quá ngược lại rất bất tiện… Lỗ tiên
sinh nhậm chức Đại học sĩ Hàn Lâm Viện chắc cũng làm không lâu, chờ ít
lâu sau phía trên sẽ có ban thưởng dinh thự xuống.”
Dùng tiền cho Lỗ tiên sinh, người một nhà đều cảm thấy rất chính đáng.
Hôm nay phương diện tiền bạc trong nhà
cũng không thiếu. Ngũ Lang nói tin tức tốt, còn là Thiên đại tin tức
tốt, hẳn không phải là phần bạc thưởng này đi. Tuy lần này được đích
thân hoàng thượng thưởng cho, nhưng vẫn không trùng khớp với “Thiên Đại” tin tức tốt mà Liên Mạn Nhi mong đợi.
Hơn nữa, từ trước đến nay Ngũ Lang vẫn luôn không phải người khoa trương.
“Ca, ca nói Thiên Đại tin tức tốt chính
là được hoàng đế thưởng hai ngàn lượng bạc cho chúng ta sao?” Liên Mạn
Nhi hỏi lại Ngũ Lang.
“Đương nhiên không phải thế.” Ngũ Lang cười cười.
Mặc dù thỉnh thoảng ông cũng sẽ oán
trách, nhưng khuê nữ nhi tử vui lòng “Bóc lột” ông, thật ra ông cũng rất thích thú bị “Bóc lột” như vậy, ngươi tới ta đi, tất cả mọi người đều
thích thú.
“Cha, tiền của cha hình như không đủ
dùng… không biết đã thiếu nợ tới năm nào rồi nữa.” Liên Mạn Nhi thấy
Liên Thủ Tín như vậy cũng cố ý trêu chọc.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liên Thủ Tín buồn rầu, nguồn gốc tiền bạc của ông cũng chỉ có từ trong cửa hàng ở
nhà, trừ đó ra cũng không còn nguồn nào khác. Lấy thân phận bây giờ của
ông, ông có cam tâm tình nguyện đi làm tiểu nhị hoặc người làm công nhật cho nhà người ta cũng không ai dám thuê ông: “Đúng rồi, chức quan này
tuy không cần làm việc nhưng bổng lộc chắc cũng có chứ?”
“Có bổng lộc.” Ngũ Lang đáp.
Hoàng đế tự mình phong thưởng, tuy nói
là chức quan vinh dự, nhưng một phần bổng lộc cũng sẽ không thiếu một
hào nào. Trung Thư Xá Nhân Thất Phẩm, bổng lộc mỗi tháng có tám trăm cân gạo, như vậy một năm vị chi cũng được chín ngàn sáu trăm cân lương
thực.
Từ nay về sau, hàng năm Liên Thủ Tín lại có thêm thu nhập hạng nhất như vậy. Mặc dù, số này so với của cải hiện
tại của Liên gia thật sự không tính là gì nhưng Liên Mạn Nhi và Tiểu
Thất cũng liếc nhau một cái, hai mắt đều sáng lên, ngay sau đó chuyển
hướng sang nhìn Liên Thủ Tín.
Thật ra thì hai tiểu tỷ đệ này cũng
không thiếu tiền, nhưng không biết vì sao hai người đều cảm thấy lừa gạt tiền bạc của Liên Thủ Tín rất vui. Liên Thủ Tín cũng từng oán thán với
Trương thị tại sao Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất chưa bao giờ đi đào vốn
riêng của Trương thị! Tại sao hai đứa không đuổi theo Trương thị đòi lễ
vật!
Liên Thủ Tín nhìn thấy Liên Mạn Nhi và
Tiểu Thất hai mắt sáng rỡ nhìn ông, ông lập tức tiên đoán được bổng lộc
hằng năm của mình đã cách mình càng ngày càng xa.
“Vậy thì chi thêm một năm bổng lộc nữa a.” Liên Thủ Tín không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
“Hay quá.” Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất hoan hô lần nữa.
“Bây giờ mẹ cũng có tiền thưởng cho các con, mẹ đang có tiền sẵn đây.” Trương thị thấy thế cũng chủ động nói.
Nếu là bình thường, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhất định sẽ không cầm tiền của Trương thị, nhưng hôm nay không phải thường khi.
“Mẹ, mẹ bây giờ là nhũ nhân rồi nha.”
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhào tới bên cạnh Trương thị, song song vươn
tay: “Con muốn bao lì xì thật to.”