Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 752 : Dự Tiệc
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: An
Beta: Nora Liên Mạn Nhi sai người đưa bao tiền
thưởng dày cộm cho quản sự Trầm gia tới chuyển thiếp mời, cũng giữ quản
sự đó ở lại dùng trà nói chuyện. Nhờ vậy mới biết tiệc rượu lần này
không có thanh thế lớn như dạ tiệc hôm qua, nhưng cũng không phải chỉ là gia yến. Tiệc rượu này trừ những người Trầm gia đang ở phủ thành còn có các vị quan to và người nhà ở phủ thành.
Lần này Trầm gia không chỉ bày tiệc rượu mà còn chuẩn bị cả hí khúc và xiếc ảo thuật.
“… Em nghe nói là mấy gánh hát nổi danh ở phủ thành đều được mời đến đấy ạ.” Tiểu Khánh bẩm báo với Liên Mạn Nhi.
Ở niên đại này, trò tiêu khiển thật sự
rất ít cho nên mọi người rất hy vọng được nghe hí khúc, xem ảo thuật.
Đối với nhà nông mà nói, những trò giải trí này cứ như lễ mừng năm mới
vậy. Dù nhà Liên Mạn Nhi bây giờ đã giàu có nhưng bởi vì luôn bận rộn
công việc nên cũng cực ít xem hí kịch hay xiếc ảo thuật.
“Các em cứ lo hầu hạ cho tốt, còn sợ
sau này không được xem những thứ náo nhiệt này sao?” Liên Mạn Nhi nhìn
ra tâm tư háo hức của mấy nha đầu thì cười nói.
Người một nhà liền vội vàng chuẩn bị,
Liên Thủ Tín và Trương thị tất nhiên phải mặc quan phục. Ngũ Lang, Tiểu
Thất, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cũng cẩn thận ăn mặc chỉnh tề.
Liên Chi Nhi mặc váy màu hồng cánh sen
thêu hoa nhiều lớp, quần mỏng cùng màu, bên ngoài khoác áo màu đỏ sen.
Liên Mạn Nhi chọn váy màu vỏ quýt thêu hoa nhiều lớp, quần mỏng cùng
màu, phía ngoài khoác áo đỏ tươi. Hai tỷ muội đều có rất nhiều đồ trang
sức nhưng các nàng đều không thích trang điểm nhiều nên chỉ chọn vài cây trâm. Liên Mạn Nhi cài hai cây trâm hoa cùng cây trâm Trầm Cẩn tặng
nàng.
Còn lại trang sức trên người, ngoại trừ
vòng cổ vàng đang được ưa chuộng ở phủ thành, ngọc bội đeo trên váy ra,
Liên Mạn Nhi còn tháo vòng vàng bình thường đeo trên tay xuống, đeo lên
một đôi vòng ngọc bích rất hiếm khi dùng đến.
Vòng ngọc bích không được va quệt, yêu cầu người đeo nó phải hành động chậm rãi, điềm đạm.
Ngày thường hấp tấp thành quen nhưng
trường hợp hôm nay không thể không nhập gia tùy tục, Liên Mạn Nhi thầm
nghĩ đeo đôi vòng tay này có thể kịp thời nhắc nhở mình cẩn thận.
Còn Ngũ Lang và Tiểu Thất chỉ mặc cẩm
bào hoa tròn. Người một nhà đứng cạnh nhau đều thấy được ý cười trong
“Ngươi nói với đại phu nhân lát nữa ta sẽ đến.” Trầm Khiêm xua tay.
“Cửu gia, đại phu nhân nói Cửu gia phải lập tức qua đó.” Tiểu nha đầu kia không dám lui ra mà lại thúc giục thêm một câu.
“Tiểu Cửu, phu nhân gọi đệ, đệ còn không mau qua đó.” Thanh âm của Trầm Lục vọng ra từ sau giá sách.
Thì ra người ho khan kia thực sự là Trầm Lục, Liên Mạn Nhi cũng không biết Trầm Lục ở đây, vội vàng mở to mắt
chớp chớp nhìn Ngũ Lang, ngón tay len lén chỉ chỉ về phía giá sách.
Ngũ Lang gật đầu, xác nhận Trầm Lục đang ngồi phía sau giá sách.
Trầm Khiêm có chút không tình nguyện, cũng không dám không nghe lời Trầm Lục, lề mề một lúc rồi vẫn phải đi.
Liên Mạn Nhi đang suy nghĩ có lẽ nên đến thỉnh an Trầm Lục thì nghe thấy tiếng Trầm Lục.
“Mạn Nhi, nàng tới đây.”
Liên Mạn Nhi đáp lời nhưng không đi vào
trong mà nháy mắt với Trương thị cùng Liên Chi Nhi. Trương thị và Liên
Chi Nhi đều hướng về phía giá sách vén áo thi lễ, thỉnh an Trầm Lục.
“Miễn lễ.” Trầm Lục nói: “Hiếm khi được tới đây, Ngũ Lang, ngươi dẫn mẹ và tỷ tỷ ngươi đi xung quanh xem một chút đi.”
Phượng Hoàng Lâu là nơi nổi tiếng nhất
phủ thành, đáng tiếc những người có thể vào cũng không nhiều. Trương thị và Liên Chi Nhi lần đầu tiên tới đây có thể đi xung quanh dạo chơi một
chút tất nhiên là rất tốt. Liên Mạn Nhi trừng mắt với Ngũ Lang, sau đó
kéo Tiểu Thất đi vòng ra sau giá sách.
Phía trong giá sách rất ấm áp, Trầm Lục
ngồi sau bàn dài, trên người chỉ mặc áo bào thường ngày nửa mới nửa cũ,
không đeo thắt lưng, cũng không đội mũ, mái tóc dài dày đen nhánh chỉ
dùng một cây trâm bạch ngọc búi trên đỉnh đầu.
“Lục gia gần đây vẫn khỏe ạ.” Liên Mạn Nhi đi tới trước bàn, một lần nữa quỳ gối hành lễ với Trầm Lục.
“Ngồi đi.” Trầm Lục nhìn thoáng qua một
lượt Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, khóe miệng hơi vểnh lên, hắn liền ngoắc
tay bảo Liên Mạn Nhi ngồi xuống trước bàn.
Liên Mạn Nhi nói cảm ơn, kéo Tiểu Thất ngồi xuống.
“Tặng nàng món này.” Trầm Lục xoay người lấy từ bên cạnh ra một hộp gỗ chạm trổ sơn khắc.