Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 756 : Nhắc Nhở

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: An

“Lão thái thái còn nói gì nữa?” Trương thị hỏi.



“Chắc chắn là chẳng nói được gì tốt đẹp rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Mẹ, con nghĩ mẹ đừng nên hỏi, biết rồi lại tức giận.”



“Mẹ không giận.” Trương thị nói: “Bà là

loại người gì, có thể nói ra những lời gì… qua bao nhiêu năm mẹ còn

không biết sao. Diệp Nhi, con nghe thấy gì cứ việc nói. Chúng ta coi như chuyện cười mà nghe một chút.”



Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị một cái,

nàng biết Trương thị nói thật lòng. Dù biết lời Chu thị nói khó nghe,

Trương thị sẽ khó tránh khỏi không được thoải mái nhưng chỉ không thoải

mái một chút thôi, rất nhanh sẽ hết.



Không chỉ có Trương thị mà cả nhà Liên Mạn Nhi từ trên xuống dưới đều học được cách không để tâm với những người ở nhà cũ.



“Bà nội nói gì?” Liên Mạn Nhi liền chọc chọc Liên Diệp Nhi, bảo nàng nói.



“Bà, bà nói… Tứ thẩm cố sống cố chết đòi gả cho Tứ thúc. Nói lúc đính hôn là nhà mẹ đẻ của Tứ thẩm nhìn ra sau

này Tứ thúc có tiền đồ.” Liên Diệp Nhi đành nói ra.



Liên Diệp Nhi nói xong, Trương thị liền nở nụ cười.



“Bà nói những lời này, thím không tức

giận chút nào.” Trương thị liền nói: “Dù sao việc thím làm nhũ nhân này

cũng là nhờ vào hào quang của cha bọn nhỏ. Có làm sao đâu, nhà ai chả

vậy. Cha bọn nhỏ có tiền đồ, thím đi theo hưởng phúc, đó là do thím có

phúc. Bà cũng không phải không biết, cha bọn nhỏ có thể được chức quan

này, phần lớn là nhờ vào mấy đứa Ngũ Lang. Nếu không sao lại là Ngũ Lang vào kinh chứ không phải cha bọn nhỏ vào kinh chứ.”



“Trong lòng bà hiểu nhưng vẫn nói lệch

đi, còn không phải vì Ngũ Lang là do thím sinh ra sao. Bà nghĩ muốn ôm

hết công lao về phía mình… Còn nói tới chuyện đính hôn lúc ban đầu, thật giỏi, bà thích nói cứ để bà nói.”



“Dù bà nói sao, chuyện này cũng không

khác được. Mọi người đều biết suy nghĩ. Phải trái trắng đen ra sao cũng

không do bà quyết định.”



“Đúng vậy.” Mọi người trong phòng đều gật đầu.



Triệu thị nhìn Trương thị, hâm mộ. Bà

hâm mộ Trương thị cũng không hoàn toàn bởi Trương thị có phúc, bà tự cảm thấy chuyện này bà dù hâm mộ cũng không được. Bà hâm mộ Trương thị phần nhiều là do cách Trương thị cư xử với những chuyện của Chu thị, có thể

suy nghĩ thông suốt, rõ ràng như vậy. Trương thị đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Chu thị.



Có con trai cho nên mới có thể nắm chắc

như vậy, nhất là con trai có tiền đồ như vậy. Mà con gái, dù sao cũng

kém rất nhiều. Nghĩ tới đây, Triệu thị không tránh khỏi nhìn Liên Diệp

Nhi, trong mắt ánh lên chút ảm đạm.



“Đúng rồi, cha muội, cha muội chắc sẽ

nói với Tứ thúc, bảo Tứ thúc sớm đi nhà cũ, thăm lão gia tử và lão thái

thái.” Liên Diệp Nhi bất chợt nghĩ ra điều gì, liền nói với Liên Mạn

Nhi: “Tối qua cha muội dẫn mọi người tới đây chính là để làm việc này.”
rẩy nói, vô cùng kích động: “Lão Tứ làm quan đã thực hiện được mong ước

cả đời của ta. Phải ăn mừng mới được.”



Liên lão gia tử vừa nói chuyện vừa bảo Chu thị lấy tiền, nói muốn mua rượu thịt, đặt mua tiệc rượu để mọi người cùng ăn mừng.



“Cha, cha đừng vội.” Liên Thủ Tín vội đưa tay lên ngăn cản: “Có chuyện này chúng con đang muốn nói với cha, nương.”



“Ông nội, chuyện này, chúng ta cao hứng

trong lòng là được. Về phần ăn mừng, hay là miễn đi.” Ngũ Lang liền nói: “… Hoàng ân mênh mông, chúng ta cảm động và nhớ tới hoàng ân trong lòng là được, nên an phận sống đứng đắn mới phải.”



“Cha, được chức quan này, những ngày qua con đều ngủ không yên.” Liên Thủ Tín thành khẩn nói với Liên lão gia

tử: “Không phải là vui mừng không ngủ được mà là lo lắng. Những ngày

qua, con cứ nhớ tới những chuyện ở Thái Thương.”



Liên Thủ Tín vừa dứt lời, mấy người trong phòng bao gồm cả Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân đều thay đổi sắc mặt.



“Lão Tứ à, đó, chuyện đó đều là chuyện

quá khứ rồi. Bây giờ mọi người đều mừng cho các con, các con cũng đừng

nhắc lại nữa.” Liên lão gia tử liền nói.



“Cha, cha không hiểu ý con.” Liên Thủ

Tín liền nói: “Không phải con muốn lôi chuyện cũ ra mà là con đang thực

sự nghĩ, chúng ta không thể tái phạm sai lầm trong quá khứ.”



“Đúng, chúng ta không thể giẫm lên vết xe đổ được.” Ngũ Lang liền nói.



“… Cái gì mà một người đắc đạo gà chó

lên mây, những thứ sáo rỗng đó không thể tin được. Chức quan này của con không có thực quyền nhưng những người nông dân chúng ta rất chân chất,

nhát gan, coi chức quan của con là có quyền. Con cũng biết mình không có bao nhiêu phân lượng. Trước đây chúng ta sống như thế nào thì sau này

vẫn phải sống như thế, vẫn phải giữ gìn phép tắc.”



“Cha, con nói ra những lời này, sau này

dù là ai cũng không được mượn danh nghĩa của con đi ra ngoài hoành hành

ngang ngược, cũng không được mảy may chiếm lợi của người khác. Dù con

làm quan, mọi người muốn đi theo kiếm món hời cũng không được. Nhà chúng con cũng vậy, nhà cũ cũng vậy, trong nhà càng phải nghiêm hơn trước.”



Liên Thủ Tín nói đầy khí phách.



Liên lão gia tử sửng sốt một lúc rồi mới gật đầu.



“… Hai ngày này chúng cháu đã bàn bạc,

quyết định được một bộ gia quy để thực hiện trong nhà. Ở nhà cũ này cũng không cần giống hoàn toàn, dù sao cũng đã ở riêng rồi, có thể có quy củ để làm theo là được.” Ngũ Lang liền nói.



“Chuyện bên nhà cũ con không quản, đều

có quốc pháp thôn quy giám sát. Nhưng nếu có người mượn chức quan tép

riu này của con làm chuyện ác thì con sẽ quản. Quy củ này sẽ càng nghiêm hơn quốc pháp, thôn quy.” Liên Thủ Tín lại nói.



Liên Thủ Tín và Ngũ Lang nói một lúc

khiến sắc mặt những người ở nhà cũ thay đổi. Bọn họ đều nghe rõ, Ngũ

Lang đã có tiền đồ, Liên Thủ Tín làm quan nhưng bọn họ không được đi

theo mượn hơi mà ngược lại còn có thể bị quản thúc chặt hơn.