Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 757 : Yêu Cầu

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: An

Beta: Nora

Từ lúc cả nhà Liên Thủ Tín vào cửa, trừ

Liên lão gia tử ra, những người khác không ai dám lên tiếng. Lúc này dù

trong lòng bất mãn nhưng vẫn không ai dám nói chuyện.



Liên Mạn Nhi nhìn sắc mặt mọi người

trong nhà cũ, nàng biết đây là do công lao của bộ quan phục trên người

Liên Thủ Tín và Trương thị. Chính vì mặc bộ quan phục này mà mọi người

trong nhà cũ chỉ có thể nghe lời của Liên Thủ Tín và Ngũ Lang. Bọn họ

thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng mấy người Liên Thủ Tín và

Trương thị.



Liên Mạn Nhi không khỏi thầm thở dài,

lắc đầu. Thật ra nàng không thích như vậy. Nàng biết, Liên Thủ Tín và

Trương thị cũng không thích như vậy. Nhưng bọn họ không thể không làm

điều này vì chỉ có thế này người nhà cũ mới chịu cúi đầu.



Liên Thủ Tín làm chức quan Thất phẩm

nhàn hạ và Trương thị được làm nhũ nhân cũng không giống chức Huyện thừa mua được của Liên Thủ Nhân.



Ví dụ như Liên Thủ Nghĩa, lúc Liên Thủ

Nhân làm quan, căn bản Liên Thủ Nghĩa không hề sợ Liên Thủ Nhân. Lý do

rất đầy đủ. Bởi vì cho tới nay, Liên Thủ Nhân luôn được cả nhà nuôi

dưỡng. Liên Thủ Nhân có thể có được chức Huyện thừa, ngoại trừ được Tống gia giúp đỡ thì còn nhờ Liên gia xuất toàn lực. Hơn nữa Liên Thủ Nhân

hành động thiếu sót, có rất nhiều nhược điểm và yếu điểm nằm trong tay

Liên Thủ Nghĩa.



Cho nên ngày trước Liên Thủ Nhân làm

quan, Liên Thủ Nghĩa chẳng qua chỉ nịnh bợ ông ta, còn thẳng thừng yêu

cầu cùng nhau đi hưởng phúc.



Nhưng Liên Thủ Tín được chức quan này

không có chút quan hệ nào với nhà cũ. Cho dù ngoài miệng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng tất cả bọn họ đều hiểu, cả nhà Liên Thủ Tín có

thể có cuộc sống ngày hôm nay đều không hề mượn chút sức nào của nhà cũ. Hơn nữa Liên Thủ Tín làm việc chặt chẽ cẩn thận, không có bất kì điểm

yếu nào trong tay bọn họ, cũng không nợ bất kì đồ vật gì từ bọn người

nhà cũ.



Ngược lại, mấy người ở nhà cũ còn mắc nợ một nhà Liên Thủ Tín.



Liên Thủ Tín làm quan, bọn họ muốn đi

theo được nhờ, nhưng dù có thế nào, họ cũng không thể bày ra tư thế chủ
Mấy người Trương thị và Liên Mạn Nhi đều đứng lại nhìn Chu thị.



“Nương chỉ nói với một mình con thôi.”

Chu thị vừa nói vừa dùng ánh mắt oán hận liếc Trương thị một cái, còn

dùng lực kéo tay Liên Thủ Tín, khiến cho Liên Thủ Tín không thể không

cúi người xuống.



Ánh mắt và động tác này của Chu thị có chút ý làm nũng. Đây là trò Chu thị dùng để đối phó với mấy nhi tử.



Lúc chưa ở riêng, chỉ có Liên Thủ Nhân

thỉnh thoảng được hưởng đãi ngộ như vậy. Mà sau khi ở riêng, cũng chỉ có gần đây, nhà Liên Thủ Tín ngày càng phát đạt, Liên Thủ Tín không bị Chu thị gây khó dễ, mới có may mắn hưởng thụ đãi ngộ này.



Liên Mạn Nhi nhìn Chu thị quấn chặt lấy

Liên Thủ Tín không buông, khóe miệng không khỏi co rút. Chu thị lớn tuổi đến thế rồi, đối mặt với con cháu còn dùng điệu bộ của tiểu nữ nhi như

thế, bà muốn cái gì chứ? Quả nhiên cả đời sống quá suôn sẻ, được Liên

lão gia tử sủng ái đến già, được các con vâng theo đến già cho nên mới

thành ra như thế đi.



Muốn tránh né các nàng, một mình nói

chuyện với Liên Thủ Tín. Chu thị muốn làm gì? Là muốn cho mọi người thấy Liên Thủ Tín thân thiết với bà nhất, nghe lời bà nhất, người khác đều

là người ngoài.



Hay là thật sự có yêu cầu gì, không muốn nói ra trước mặt các nàng nên chỉ có thể nói với Liên Thủ Tín?



Chắc là cả hai rồi, Liên Mạn Nhi nghĩ.



“Bà nội, bà còn có gì muốn nói riêng với cha cháu, không thể cho mọi người biết chứ?” Liên Mạ Nhi cố ý cười nói.



“Nương, có gì nương cứ nói đi. Nương có

yêu cầu gì, con nghe không tiện, Chi Nhi, Mạn Nhi, còn cả mẹ mấy đứa nhỏ đều thuận tiện hơn con.” Liên Thủ Tín liền kéo Trương thị đến trước

mặt, nói với Chu thị.



Chu thị liền sưng mặt, cúi đầu xuống.



“Chắc là bà nội còn chưa nghĩ ra, chúng

ta cũng đừng thúc giục, để bà nội từ từ suy nghĩ thật kỹ rồi lại nói với chúng ta.” Liên Mạn Nhi lại nói.



“Đúng vậy, để nương nghĩ thật kỹ đi.” Trương thị phụ họa.



“Nương, vậy chúng con về đây.” Liên Thủ Tín vừa ôn hòa vừa kiên quyết rút tay ra khỏi tay Chu thị.