Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 758 : Hối Hận
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: An
Beta: Nora
Liên Thủ Tín làm như vậy khiến cho Chu
thị sượng mặt. Nếu là trước kia, bà sẽ vùng dậy la hét mắng chửi, ngang
ngược làm càn. Nhưng lúc này lại không phải ngày xưa, mặt Chu thị đen
kịt, miệng ngập ngừng nhưng cuối cùng lại không phát ra bất kì âm thanh
gì. Lúc này Liên lão gia tử cũng phục hồi tinh thần lại rồi, thấy không
giữ được mấy người nhà này liền xuống đất tiễn bọn họ ra ngoài.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang vội vã đỡ Liên lão gia tử trở về.
“Cha, cha cứ ngồi trên giường gạch đi,
đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh.” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử,
lại quay người dặn dò Liên Kế Tổ: “Các cháu cũng đừng tiễn, đều là người một nhà, đừng câu nệ mấy nghi thức xã giao này, đều ở trong nhà cùng
lão gia tử và lão thái thái đi.”
Lời này dù nhìn Liên Kế Tổ mà nói nhưng ý tứ bao hàm mọi người ở nhà cũ.
Tuy Liên Thủ Tín nói như vậy nhưng mọi
người ở nhà cũ trừ Liên lão gia tử và Chu thị ra, đều theo bọn họ ra
ngoài, tiễn đến tận cửa lớn, nhìn mấy người Liên Thủ Tín đi xa rồi mới
chậm rãi quay vào.
Trong thượng phòng, Liên lão gia tử cúi đầu thở dài. Chu thị đã sớm khóc nước mắt nước mũi ròng ròng.
“… Tán tận lương tâm, lòng dạ sắt đá. Ta chỉ muốn giữ nó lại nói chuyện, nó cũng không đồng ý. Ông không thấy
ánh mắt kia, đến nhìn ta nó cũng lười. Là sợ nhìn ta liền làm bẩn mắt
Đại lão gia của nó.” Chu thị cầm khăn xì mũi, rồi vo tròn nó trong tay,
mắng tiếp: “Nếu không phải các ngươi đều đang nhìn, nó cũng không thèm
phản ứng lại với ta.”
“… Đồ…” Thấy mọi người đi vào, Chu thị
liếc một cái đã thấy Lục Lang đi cuối, theo bản năng dừng lại một chút,
nuốt câu chửi thô tục sắp sửa ra khỏi miệng vào, đổi thành câu khác: “Mẹ nó xx”
“Ta cứ mắng đó. Ta không sợ các ngươi
sang bên kia đâu, đi tố cáo đi, ta tự mắng mình thì ai xen vào được
nào!” Mắng xong câu này, Chu thị lập tức nhìn mọi người trong phòng,
hung ác nói.
“Mọi người đều ở đây đúng không? Vậy thì nghe cho kỹ đây.” Liên lão gia tử suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên
trịnh trọng: “Hôm nay lão Tứ nói gì, các ngươi đều nghe thấy. Về sau sẽ
làm theo những gì lão Tứ nói. Sau này đều thành thành thật thật ở trong
nhà. Đừng mong tưởng được dựa hơi người ta, người không thể tranh giành
với số mệnh. Nếu thật sự phạm tội gì, sẽ để cho lão Tứ làm đúng như quy
củ. Đến lúc đó cũng đừng mong ta sẽ nói đỡ cho các ngươi.”
“Các ngươi nhìn cũng hiểu rồi, dù ta có nói đỡ cũng vô dụng.” Liên lão gia tử nói chắc như đinh đóng cột.
Một loại cảm xúc tên là thất vọng nhanh chóng lan tỏa trong phòng.
Người rời đi đầu tiên là mấy người Liên
Thủ Nghĩa và Hà thị, sau đó Liên Kế Tổ và Tưởng thị cũng lặng lẽ lui ra
ngoài. Trong Đông phòng chỉ còn lại Liên lão gia tử và Chu thị, còn một
người nữa vốn ở tại Đông phòng là Liên Thủ Nhân.
“Lão Đại…” Liên lão gia tử thấy mọi
người đều đi rồi, liền gọi Liên Thủ Nhân tới trước mặt, hai cha con ngồi đối diện nhau ở đầu giường đặt gần lò sưởi.
“Cha hối hận, cha thật sự hối hận đến
xanh ruột rồi.” Liên lão gia tử cúi đầu, thanh âm nặng nề: “Nếu ban đầu
có thể quản được mấy người nhà lão Nhị thì cũng sẽ không có ngày hôm
nay.”
“Hắn là huynh đệ của con, con có thể nói gì.” Liên Thủ Nhân cũng cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ nét mặt của hắn.
“Lão Nhị là đứa hư hỏng, không thể nói
lý với nó. Liên gia chưa từng có người như vậy, cũng không biết nó giống ai. Chỉ cần có chữ lợi vào đầu là nó có thể trở mặt… Cũng do những năm
trước đây, cuộc sống quá khổ sở. Lúc trước ta nói như vậy, nó liền cắn
trả lại. Hà gia là kẻ tiểu nhân, làm những chuyện bỉ ổi.”
“Hà lão lục chết không oan.” Liên lão
gia tử từ từ ngẩng đầu lên, mắt nhìn xa xăm: “Không có hắn, lão Nhị cũng không rơi vào con đường bẩn thỉu. Mấy hài tử nhà lão Nhị đều là hậu duệ nhà Hà gia bên kia.”
“… Chỉ có kẻ tiểu nhân và phụ nữ là khó
nuôi. Cưới vợ không có mắt không được. Nhà chúng ta gặp trắc trở cũng
bởi lý do này.” Liên lão gia tử vô cùng đau lòng.