Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 759 : Lo Lắng

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: An

Beta: Nora

Hai cha con Liên lão gia tử và Liên Thủ

Nhân ngồi đối diện nhau hồi lâu, đều yên lặng không nói gì. Chu thị ngồi cạnh, bởi vì không hiểu được câu “Chỉ có kẻ tiểu nhân và phụ nữ là khó

nuôi” của Liên lão gia tử, chỉ cho rằng câu này nói Hà thị và Cổ thị,

không liên quan tới bà nên không nói gì.



Liên lão gia tử mang nỗi lo lắng không

cách nào giải trừ, lại thấy không khí trong nhà ngày càng nặng nề, là

chủ gia đình, là người quyết định mọi việc trong nhà nên ông chỉ có thể

tự lên tinh thần của bản thân trước.



“… Không nói chuyện khác, chỉ bằng những lời hôm nay của lão Tứ, chẳng trách được sao người ta có thể đi đến

ngày hôm nay. Lão Tứ thật sự có tiền đồ…” Suy đi nghĩ lại, Liên lão gia

tử thừa nhận.



“Nó có tiền đồ gì chứ, làm chủ nhà cũng

không làm được. Trong cái nhà kia, nó chỉ là chủ nhà hư danh, chuyện gì

cũng do vợ và mấy đứa nhỏ quyết định. Không có chí khí…” Chu thị nghe

thấy Liên lão gia tử nói vậy, lập tức khinh thường nói.



“Lão Tứ…” Liên lão gia tử trầm ngâm một

lúc, trong lòng cũng cảm thấy Liên Thủ Tín dù có thay đổi hơn nữa, có

triển vọng hơn nữa cũng sẽ không đạt tới trình độ hôm nay. “Vợ nó cũng

không giỏi đến mức này… Mấy hài tử đó, đừng coi thường bọn chúng không

nói gì, trong lòng chúng đều có việc.”



Trong lòng có việc là tiếng địa phương mà người nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử hay dùng, ý tứ đại khái là có tâm kế.



“Lòng dạ độc ác, ác như sói, không giống ta chỉ ăn nói chua ngoa nhưng tâm địa mềm nhũn, có việc gì cũng chỉ nói xong là hết chuyện, còn chúng cái gì cũng ghi hận.” Chu thị liền nói:

“Tốn công nuôi chúng lớn như vậy, ăn của ta uống của ta…”



Liên lão gia tử thở dài, không nghe Chu

thị nói vớ vẩn nữa. Trong lòng ông hiểu, dù Chu thị nói vậy nhưng bà

không suy nghĩ gì nhiều. Nếu quả thật bực bội, Chu thị sẽ không nói sau

lưng như vậy mà nói thẳng trước mặt.



Đối mặt với một nhà Liên Thủ Tín, ông cũng như Chu thị, không hề có chút sức lực nào.



Cẩn thận ngẫm lại, những lời, những đạo
“Như vậy cũng tốt, nếu thật có ngày đó, cũng không bị luống cuống.” Liên Thủ Tín gật đầu.



“Chàng yên tâm đi, sẽ không luống cuống đâu.” Trương thị an ủi Liên Thủ Tín, ý bảo lúc đó bà sẽ dốc toàn lực.



“Ừ.” Liên Thủ Tín hiểu ý Trương thị, gật đầu.



“Vừa rồi lúc chuẩn bị đi, lão thái thái

kéo chàng lại là định làm gì thế?” Trương thị chuyển sang vấn đề khác:

“Ta không dối chàng, ta đã sợ đến thành bệnh, chàng xem bà muốn bỏ qua

chúng ta mà nói riêng với chàng, lúc nãy tim ta nhảy thình thịch, đến

tận giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”



Những lời Trương thị nói không phải dối trá, bà quả thật rất sợ kẻ bám dai như keo dán là Chu thị.



“Nàng đừng lo lắng quá, ta đã nói nàng

đừng trở về nhiều rồi mà.” Liên Thủ Tín biết tâm bệnh của Trương thị,

vội vã an ủi: “Chuyện kia cũng do không thể nào khác, dù bà có nói với

ta cũng vô ích.”



Liên Thủ Tín và Trương thị vừa nói những lời chỉ có bọn họ mới hiểu, mấy đứa Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Liên Chi

Nhi và Tiểu Thất đều nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ cười như không cười.



Liên Mạn Nhi híp mắt, Liên Thủ Tín nói

gì với Trương thị, nàng có thể đoán ra tám chín phần mười. Nàng cho rằng Trương thị lo lắng quá mức. Giống như truyện cổ tích “Sói đến đây” vậy.



Nhưng loại lo lắng quá mức này đối với

các nàng cũng không có gì không tốt, ngược lại còn giúp các nàng tránh

được phiền toái không cần thiết. Cho nên lúc đó Liên Mạn Nhi cũng không

đi giải thích với Trương thị hay Liên Thủ Tín, cứ như vậy cũng rất tốt.



Chuyện nhà cũ lần này cũng không đọng

lại trong lòng cả nhà lâu lắm, bởi ngày Liên Chi Nhi xuất giá ngày càng

gần, cả nhà cũng ngày càng bận rộn.



Hàng ngày đều có người tới tặng quà cưới cho Liên Chi Nhi, cả nhà đều phải tiếp đãi, người ở xa còn phải chuẩn

bị cơm. Hai cha con Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên đưa Lý thị,

Trương Vương thị và Trương Thải Vân tới như đã hẹn.



Mà ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất thì tụ lại một chỗ, các nàng muốn cho Liên Chi Nhi một kinh hỉ.