Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 760 : Thêm Trang (Tặng Quà Cưới)

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: An

Beta: Nora

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất chuẩn bị xong xuôi, liền kiếm cớ tập trung mọi người trong nhà lại.



“Rốt cục ba đứa con muốn tặng gì cho tỷ

tỷ con đây. Hai ngày nay các con cứ lén lén lút lút làm bà cũng thấy

hiếu kì.” Lý thị tuy lớn tuổi nhưng mắt vẫn rất sáng, bà thấy mấy hài tử này chuẩn bị đưa ra đáp án rồi liền cười thúc giục: “Nhanh lên đi, nếu

không lấy đồ ra mọi người đều ngủ không yên đây này.”



“Đúng vậy, nhanh chút đi.” Trương Thải Vân cũng thúc giục.



“Muội cũng không biết?” Liên Chi Nhi

cũng hết sức tò mò, không biết đệ đệ muội muội định tặng gì cho mình.

Nàng cho rằng Trương Thải Vân đã biết rồi nên mới hỏi một câu.



“Muội mà biết thì đã sớm nói cho tỷ

rồi.” Trương Thải Vân liền nói. Tuy Ngũ Lang tuổi còn nhỏ nhưng cử chỉ

lời nói đều già dặn. Dù Trương Thải Vân lớn hơn Ngũ Lang một chút nhưng

trước mặt Ngũ Lang lại rất thận trọng. Vì vậy chuyện này nàng không thể

đi hỏi Ngũ Lang. Mà nàng cũng đã hỏi Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất. Tiếc là

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất lại không chịu nói với nàng dù chỉ một chữ.

Khiến cho nàng đến giờ vẫn không biết ba người này chuẩn bị lễ vật gì

cho Liên Chi Nhi.



Liên Thủ Tín, Trương thị và Trương Vương thị đều cười nhìn ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất, mong đợi đáp án của họ.



“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Lập tức sẽ biết ngay thôi.”



Liên Mạn Nhi nói xong liền rút từ trong tay áo ra một cuộn giấy, đưa cho Liên Chi Nhi.



“Tỷ, bọn muội thêm trang cho tỷ, đây là một món.” Liên Mạn Nhi cười nói với Liên Chi Nhi.



“Mau mở ra xem là cái gì?” Mọi người đều thúc giục Liên Chi Nhi.



Mặt Liên Chi Nhi đỏ bừng vì vui mừng và cảm động, dưới sự thúc giục của mọi người, nàng mở cuộn giấy ra.



“Là khế thân?” Dù Liên Chi Nhi không sốt sắng với việc đọc sách cho lắm nhưng dưới sự đốc thúc của đệ đệ muội

muội nhà mình, cũng xem vài cuốn sách, đọc thư từ qua lại, sổ sách và

khế ước. Nàng có thể đọc hiểu, hơn nữa còn tính toán được.



Thứ Liên Mạn Nhi tặng cho nàng là khế thân của một nhà bốn người.



“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi vừa cười gật đầu vừa dùng mắt ra lệnh với Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh đang hầu hạ bên cạnh.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất và nàng, ai cũng có một phần cổ phần danh nghĩa.



Về phần tiền lời còn thừa sau khi mọi

người chia nhau thì đưa vào công quỹ, để trả các loại chi phí trong nhà, tích góp làm vốn mở rộng làm ăn.



Lượng bạc chia hoa hồng hàng năm của một phần cổ phần tiệm vịt nướng không tính theo hàng trăm, thậm chí cũng

không tính theo hàng nghìn mà tính theo hàng vạn. Liên Chi Nhi không

biết rõ cụ thể các khoản của tiệm vịt nướng nhưng lượng tiền lời lớn ra

sao, nàng cũng biết.



Cho nên lúc nhận được khế ước một phần cổ phần danh nghĩa, nàng mới giống như lửa đốt tay, không biết phải làm sao.



“Không, cái này không được, tỷ không thể nhận.” Liên Chi Nhi vội vàng nói, bởi vì không giỏi nói năng mà có mấy

câu nói không mạch lạc: “Tỷ lấy đã đủ nhiều rồi. Cái này cũng quá giàu

rồi.”



“Chúng ta có được cuộc sống như ngày hôm nay… tỷ… tỷ thật sự không đóng góp chút gì. Tỷ và… tỷ và Mạn Nhi không

thể so sánh với nhau. Hai năm qua tỷ chỉ ở nhà hưởng phúc. Ngũ Lang học

hành khổ cực, thi đỗ tú tài. Mạn Nhi đối với việc trong ngoài ở nhà đều

nắm vững hơn ai hết. Ngoài ra tỷ cũng nói rồi, tính tỷ mọi người đều

biết. Tiệm vịt nướng này tỷ thật sự một chút công sức cũng không bỏ ra.

Mạn Nhi bỏ rất nhiều công, mấy tháng trời muội ấy đi sớm về tối, người

đều gầy đi.”



“Mạn Nhi còn có thể đưa ra nhiều ý kiến, tỷ dù một ý kiến cũng không có. Cổ phần danh nghĩa này nên để Mạn Nhi

cầm mới đúng, tỷ không thể nhận.”



Sau khi Liên Chi Nhi không biết nên làm sao liền kiên quyết từ chối.



“Tỷ, theo lời tỷ nói thì đệ cũng không

bỏ chút công sức nào.” Tiểu Thất tới trước mặt Liên Chi Nhi, cười hì hì

nói: “Đệ ở nhà trừ ăn ra chỉ có ngủ, đệ vẫn nhận lấy một phần. Tỷ, đây

là cả nhà bàn bạc với nhau, tặng cho tỷ, tỷ cứ nhận đi.”



Liên Chi Nhi nhìn Liên Thủ Tín và Trương thị. Liên Thủ Tín và Trương thị đều gật đầu.



“Vậy cũng không được, tỷ không thể

nhận.” Liên Chi Nhi vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu Tiểu Thất: “Tiểu

Thất, tỷ không thể so với đệ. Bây giờ đệ đọc sách, sau này sẽ giống Ngũ

Lang thi tú tài, thi cử nhân, làm quan, chống đỡ nhà chúng ta, làm rạng

danh tổ tông. Đệ nhận là đúng rồi. Tỷ… tỷ không thể nhận.”