Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 761 : Thêm Trang (2)
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: An
Beta: Nora
Trong số những đứa con của Liên Thủ Tín
và Trương thị, Liên Chi Nhi lớn nhất, thời gian theo cha mẹ chịu khổ
nhiều nhất, đồng thời nàng cũng là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ
Trương thị trong số mấy hài tử. Tư tưởng của Liên Chi Nhi vô cùng truyền thống, trong lòng nàng khắc sâu sự khác nhau giữa nam nữ trong phương
diện thừa kế tài sản ở thời đại này.
Hai người Ngũ Lang và Tiểu Thất sau này
sẽ nối dõi tông đường, chống đỡ Liên gia, làm rạng danh tổ tông, tài sản trong nhà tất nhiên cũng thuộc về hai huynh đệ bọn họ.
Mà vì trong nhà giàu có, cha mẹ, đệ đệ,
muội muội mong muốn cho nàng nhiều của hồi môn một chút, nàng đã rất
thỏa mãn, rất biết ơn rồi. Những thứ trước kia cho nàng cũng đã vượt ra
xa khỏi những gì nàng nghĩ mình có thể nhận.
Có câu nói: không ai ngại tiền bạc kẹp
tay. Nhưng Liên Chi Nhi từ chối do nàng là cô nương hết sức tiết kiệm,
không có lòng tham. Nàng tự nhận, nàng có đóng góp rất ít ỏi để nhà mình có cuộc sống ngày hôm nay. Sau này nàng xuất giá rồi thì chút cống hiến nhỏ bé đó chỉ sợ cũng không còn. Trước kia cho nàng thứ gì, có mọi
người khuyên bảo, nàng mới dám nhận. Nhưng cổ phần danh nghĩa của tiệm
vịt nướng, nàng không thể nhận.
Liên Chi Nhi cho rằng, nếu giờ nhận cổ
phần danh nghĩa thì sau này nàng cái gì cũng không làm mà vẫn thu lợi từ sản nghiệp của bọn đệ đệ muội muội, hơn nữa còn không phải là lợi nhỏ.
Nàng cảm thấy như vậy là không làm mà hưởng, cha mẹ và đệ đệ muội muội
đối với nàng rất tốt, nhưng nàng không thể cho phép bản thân mình chiếm
hời từ họ.
Liên Chi Nhi còn có một ưu điểm vô cùng
hiếm có nữa. Dù tư tưởng của nàng rất truyền thống, cho rằng con gái
không có quyền lợi thừa kế gia sản như con trai nhưng nàng chỉ lấy tiêu
chuẩn đó yêu cầu mình chứ không đứng ở phương diện đạo đức mà áp đặt lên đứa con gái khác của Liên gia là Liên Mạn Nhi.
Liên Chi Nhi cho rằng Liên Mạn Nhi cống
hiến rất nhiều cho cái nhà này. Trong nhà có thể có được quang cảnh như
bây giờ, Liên Mạn Nhi có công rất lớn. Nàng nghĩ rằng Liên Mạn Nhi cũng
có thể nghiễm nhiên thừa kế tài sản như Ngũ Lang, Tiểu Thất.
Ở kiếp trước của Liên Mạn Nhi có một
danh từ là Thánh mẫu. Có rất nhiều người dễ dàng được cho là Thánh mẫu.
Nhưng Liên Mạn Nhi không đồng ý với những ý kiến đó. Nếu như nói là
Thánh mẫu thì người như Liên Chi Nhi mới xứng được gọi là Thánh mẫu. Các nàng yêu cầu bản thân phải đạt tiêu chuẩn cực cao nhưng lại rất ít yêu
Trừ bốn loại đồ thêu này còn có nhiều loại túi lưới do Tưởng thị làm.
So với thêm trang nhà mẹ đẻ Trương thị
tặng, đồ nhà cũ tặng quá mức ít ỏi. Trong lòng Tưởng thị cũng hiểu. Nhìn tủ và mặt đất trong phòng la liệt đồ các nhà khác tặng, Tưởng thị khó
tránh lộ ra vài phần không tự nhiên.
Tuy là như thế, Tưởng thị cũng không
giải thích. Tình huống nhà cũ, nhà Liên Mạn Nhi đều biết, nếu nàng nói
ngược lại càng không tốt.
Hiện tại Liên lão gia tử làm chủ nhà cũ
nhưng có một số chuyện lại do Chu thị quản lý. Trương thị cũng thế, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cũng thế, đều không có mong đợi gì với thêm
trang nhà cũ tặng.
Dù không có mong đợi nhưng đến lúc thật
sự nhìn thấy đồ thêm trang, mấy người Trương thị, Liên Mạn Nhi cũng
không thoải mái. Người và chuyện mà các nàng coi trọng đều bị nhà cũ xem nhẹ như vậy, dù không có mong đợi nhưng vẫn không vui vẻ được.
Dù vậy, mọi người đều coi như không có
chuyện gì. Liên Mạn Nhi còn cầm mấy thứ đồ thêu kia lên nhìn, Lý thị và
Trương Vương thị đều ở cạnh khen ngợi, tất nhiên là khen khả năng thêu
thùa của Tưởng thị thật tốt.
Liên Mạn Nhi cầm đôi giày kia lên, không khỏi nhìn thêm vài lần, khóe mắt liếc thấy sắc mặt Tưởng thị thay đổi.
Trong lòng Liên Mạn Nhi có chút phỏng đoán, liền để giày xuống, lại cầm
túi lưới Tưởng thị làm lên xem.
Túi lưới Tưởng thị làm dù trong mắt
người khéo léo như Lý thị cũng là thứ cực kỳ mới mẻ xinh đẹp. Mà từ mấy
túi lưới này cùng đồ thêu kia cũng có thể nhận ra Tưởng thị rất cẩn
thận, bỏ nhiều công sức.
“Tứ thẩm, ông bà nội nói, đến ngày Chi
Nhi thành thân, chúng cháu đều không ngồi vào bàn tiệc. Cháu và cha Đại
Nữu Nữu đều tới giúp đỡ. Những người khác trong nhà đều do Tứ thúc và Tứ thẩm sắp đặt.”
“Sao có thể không cho các cháu ngồi vào bàn chứ!” Trương thị cười nói một câu.
Mọi người cầm túi lưới Tưởng thị làm cười đùa hồi lâu, đến lúc Tưởng thị cáo từ ra về, chân mày Trương thị mới khẽ nhíu lại.