Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 763 : Náo Nhiệt Không Dứt

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: mai nguyen

Beta: Nora

Liên Diệp Nhi lại còn tặng thêm một đôi nhẫn bạc gắn Hồng Ngọc, bốn

hà bao bằng tơ lụa do chính nàng thêu. Dựa theo lẽ thường, trong nhà đã

thêm trang lễ trọng, Liên Diệp Nhi không cần phải tặng riêng thêm một

phần nữa. Nhưng Liên Diệp Nhi vẫn tặng, hơn nữa còn là dùng tiền riêng

của chính nàng đặt mua.



Liên Chi Nhi thấy hơi băn khoăn, thầm nghĩ chỉ định nhận lấy hà bao,

còn đôi nhẫn thì bảo Liên Diệp Nhi lấy về. Đối với người nhà nông mà

nói, đồ vật làm bằng vàng bạc tương đối hiếm có, đặc biệt Liên Diệp Nhi

còn đang là một tiểu cô nương, gia cảnh không dư dả cho lắm, tự nàng

tích cóp được chút ít tiền riêng cũng không dễ dàng.



Dĩ nhiên Liên Diệp Nhi không chịu thu hồi nhẫn.



“Chi Nhi tỷ, đây là một phần tâm ý của muội. Nếu tỷ không nhận, muội

sẽ coi như tỷ không muốn nhận người muội muội này.” Liên Diệp Nhi cố ý

làm mặt giận, nói với Liên Chi Nhi.



“Tỷ, tỷ nhận đi mà, đây đều là tâm ý của Diệp Nhi cả.” Liên Mạn Nhi

ngầm nháy mắt cho Liên Chi Nhi, cười khuyên Liên Chi Nhi nhận lấy.



Nếu đau lòng Liên Diệp Nhi xài hết tiền riêng, sau này còn rất nhiều

cơ hội trợ giúp nàng. Còn phần tâm ý này của Liên Diệp Nhi thì không thể khước từ được.



Liên Chi Nhi được Liên Mạn Nhi ngầm nhắc nhở thì liền hiểu ra, nàng mỉm cười nhận lễ vật.



Liên Mạn Nhi cầm lấy một chiếc hà bao nhìn nhìn, rồi nhẹ nhàng đụng

cùi chỏ Liên Diệp Nhi, cười hỏi: “Ngày đó tỷ còn nghe nói, vì chọn vài

mảnh vải mà thiếu chút nữa muội đánh nhau với người ta, có đúng không?”



“Không đến mức đánh nhau đâu ạ.” Liên Diệp Nhi liền cười nói: “Muội

chỉ cãi qua lại mấy câu với người ta. Là do người kia không nói đạo lý,

muội đã chọn mảnh vải tốt đó trước rồi mà, người kia cứ nhất định phải

đòi… Chính là mảnh vải màu đỏ thẫm này, là mảnh nhìn tốt nhất đấy. Muội

vội tới chọn vải thêu hà bao cho Chi Nhi tỷ, sao có thể nhường cho người đó được.”



“… Muội không có nhiều tiền như vậy, không mua nổi khúc vải lớn nên

mới chọn mấy miếng vải lẻ đẹp mắt mua…” Nói đến đây, Liên Diệp Nhi hơi

xấu hổ.
phải ngươi thấy lão Tứ người ta có tiền, làm quan, liền sợ người ta sao! Ngươi lại mượn ta làm bậc thang để lấy lòng!” Chu thị không cam lòng

yếu thế, bà cũng giơ tay lên chỉ thẳng mặt Liên lão gia tử mắng.



“Ngươi…” Liên lão gia tử cơ hồ bị Chu thị xỏ xiên cho tức giận không

thôi: “Ngươi xiêu vẹo, ngươi càn quấy ngụy biện. Không có tiền, kia

trong tủ không phải tiền chắc, sao mà không có tiền, tiền khác thì không có, chứ tiền thêm trang cho Chi Nhi mà không có?”



“Chỉ có mấy đồng tiền lớn* (hồi xưa dùng loại tiền đồng, to hơn tiền bình thường), đủ làm gì chứ?” Chu thị hơi nghẹn họng một chút, nhưng sau đó liền đứng thẳng sống lưng, vươn cổ bảy mồm tám mỏ cãi với Liên lão gia tử: “Ngươi tưởng tiền kia có thể tự sinh sôi sao, tiêu thì không hết à? Ngươi bỏ

mặc không trông coi tủ tiền, nói xong thì thôi, lần sau cần dùng tiền

lại bảo ta đẻ ra à, đến lúc đó ngươi lại không hung dữ với ta sao?”



“Ngươi…” Liên lão gia tử chỉ vào Chu thị, đứng tức giận một hồi nói không ra lời.



Chu thị tựa hồ như nói đúng lý lắm, bà thao thao bất tuyệt mà trách mắng.



“Có những thứ lễ vật kia thêm trang cho nó đã đủ lắm rồi. Nó có mặt

mũi gì mà còn chê cái này, chê cái kia chứ, xí… ” Chu thị nhổ toẹt một

bãi nước bọt lên mặt đất, vẻ mặt căm phẫn: “Nó cũng thật có mặt mũi a.

Chính ta đây còn không nỡ dùng, đã đưa qua cho nó rồi, nó còn không nghĩ ta tốt, ngược lại ưỡn ngực lên mặt chọn xương trong trứng nữa chứ.”



“Nó không còn dáng vẻ vốn có nữa, lúc này mới vênh mặt được mấy ngày

đã không nhận biết ai, thật cho rằng nó được lên trời rồi chắc. Đồ vô

lương tâm, vong ân phụ nghĩa. Cho người khác, ta còn chưa cho quá vài

thứ. Vậy mà nó còn chê cái này, chê cái kia. Sao nó không đưa trả về cho ta đi, ta đỡ tốn.”



“Vải liệm thì thế nào?! Đó không phải là thứ ả đưa tới sao, không

phải nói vải thượng hạng sao? Ả có tiền có của rồi liền chú ý cái này,

chú ý cái nọ. Ta còn không coi trọng đây này. Ta chỉ mới may một đôi

mang vào chân, còn một mảnh cho Lan Nhi đem về may quần áo. Lan Nhi so

với ả biết nhiều, gặp nhiều hơn mà còn chưa nói gì. Ả là con cóc mà bày

đặt huênh hoang…”



Chu thị đang mắng lưu loát, định tiếp tục mắng thì thấy Tưởng thị vén màn cửa tiến vào. Chu thị liền nghiến răng kèn kẹt, sau đó quay đầu

nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, những lời mắng chửi đã đến khóe miệng liền

nuốt trở vào.



“Bên ngoài có ai không?” Chu thị hỏi Tưởng thị.



“Hả?” Tưởng thị hơi ngẩn ra, con ngươi giật giật, rồi lập tức đáp: “Vừa rồi hình như Nhị thẩm đang đứng trong sân đấy ạ.”