Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 764 : Ân Tình
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: mai nguyen
Beta: Nora
Chu thị nghe Tưởng thị nói vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, bà nghiêng
đầu đi, hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, sau đó không được tự nhiên
mà thu hồi tầm mắt.
Tựa hồ bị Tưởng thị đi vào cắt ngang, Chu thị đột nhiên không còn muốn tiếp tục mắng chửi người nữa rồi.
Liên lão gia tử trầm mặt ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng thị một cái.
” Vợ Kế Tổ, đồ thêm trang cho Chi Nhi…”
“Ông nội, cháu đang muốn nói với lão nhân người chuyện này.” Tưởng
thị không đợi Liên lão gia tử nói xong mà lập tức ngắt lời, cẩn thận
từng li từng tí nói: “Chuyện này không thể trách bà nội, lỗi do cháu.”
“Lỗi của cháu?” Liên lão gia tử nhìn lướt qua Tưởng thị, rồi lại nhìn lướt qua Chu thị, rõ ràng ông không tin những lời Tưởng thị vừa nói.
“Ông biết cháu là đứa nhỏ ngoan. Cháu làm người thế nào, mọi người đều
biết, cháu không cần thay bà nội vác trách nhiệm này.”
Nghe Liên lão gia tử nói xong, vốn Chu thị đã tiêu tan lửa giận, bây giờ lại đột ngột tăng lên.
“Ngươi là đồ con rùa rụt cổ, không phải ngươi đang chướng mắt ta sao…”
“Ông nội, chuyện này quả thật nên trách cháu.” Tưởng thị mắt thấy Chu thị lại muốn cùng Liên lão gia tử la hét ầm ĩ, liền vội vàng giải
thích: “… Vốn còn chuẩn bị hai miếng da gói đồ, là cháu không trông coi
cẩn thận, để cho Đóa Nhi… Đóa Nhi không cẩn thận làm hỏng mất. Không kịp làm cái khác, nên cháu mới thay giày vào, gom góp cho đủ bốn dạng lễ.”
“Cái gì?” Đây là lần đầu tiên Liên lão gia tử nghe nói đến chuyện
này, liền lập tức kinh ngạc: “Chuyện lớn như vậy, Đóa Nhi làm sao lại
không cẩn thận như thế, sao không ai nói cho ta biết.”
Hỏi xong, Liên lão gia tử theo bản năng liếc nhìn Chu thị.
Chu thị hừ trong mũi một tiếng, bà xoay sang hướng khác, cố ý không nhìn Liên lão gia tử.
Tưởng thị liền nói: “Ông nội, ngày đó ông ra ngoài, không có ở nhà.
Chờ ông trở lại, bà nội sợ ông tức giận nên không dám nói ra chuyện
này.”
Nếu như chuyện đúng là như vậy, quả thật ông đã trách lầm Chu thị.
Liên lão gia tử nghĩ như vậy liền nhìn Chu thị, nhưng mà, ông chỉ thấy
cái ót của bà.
“Lão thái thái cũng chịu tiếng xấu thay người khác à, sao ngay từ đầu không nói với lão gia tử?” Trương thị khó hiểu hỏi.
“Còn không phải là vì không muốn nói sao, không phải đã đưa những món đồ kia sao.” Liên Mạn Nhi đối với chuyện lần này cũng không ngoài ý
muốn, cười nói: “Bà nội là người không chịu được oan khuất, không chịu
được kích thích. Ông nội ngay từ đầu đã mắng bà, bà dĩ nhiên phải mắng
trở lại, giải thích nhiều càng tỏ rõ kém cỏi a.”
“Đúng vậy, bà là người như vậy.” Trương thị thoáng nghĩ cũng cười gật đầu.
“Nhưng sao lúc đó bà phải đè ép sự tình xuống?” Liên Chi Nhi hỏi:
“Theo tính tình của bà, Đóa Nhi cắt hư thứ đó, bà phải không nhịn được
giận, bắt đầu làm ầm ĩ chứ.”
“Muội cũng cảm thấy có điểm kỳ quái.” Dễ nhận thấy Liên Diệp Nhi cũng có cùng nghi vấn như Liên Chi Nhi.
“Hẳn là ảnh hưởng của đại tẩu a.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Liên Đóa Nhi cùng Đại Nữu Nữu, một người là em gái của chồng, một
người là khuê nữ, xảy ra chuyện như vậy, nàng cuối cùng cũng không thoát được tội trông nom không chu toàn, nhất là Đại Nữu Nữu còn bị liên lụy
trong chuyện này.
Trừ lý do đó ra, cũng không thể loại bỏ lý do Tưởng thị muốn cho các
nàng biết rõ chuyện này. Nếu như lúc ấy không áp chế chuyện tình xuống,
Liên lão gia tử biết chuyện, có lẽ đôi giày kia sẽ không được đưa tới
trước mặt các nàng.
“Bất kể thế nào, nhưng lão thái thái lại không mắng Đóa Nhi, chuyện này rất kỳ lạ hiếm thấy rồi.” Trương thị liền nói.
“Mẹ, mẹ còn chưa phát hiện ra ư, từ lúc Cổ thị không còn, mọi người
đã không thấy bà mắng Liên Đóa Nhi rồi.” Liên Mạn Nhi như có điều suy
nghĩ nói.
“Quả thật có chuyện như vậy.” Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi suy nghĩ rồi đều gật đầu xác thực lời Liên Mạn Nhi. Từ lúc Cổ thị
chết, Chu thị không còn quản chuyện của Liên Đóa Nhi nữa, mà giao Liên
Đóa Nhi cho Tưởng thị trông giữ.
“Muội cũng có chú ý thấy chuyện này.” Liên Diệp Nhi hồi tưởng, rồi
nói: “Mấy lần muội đi cùng cha qua nhà cũ, thấy có hai lần Liên Đóa Nhi ở trước mặt mà bà nội dường như không nhìn thấy, ánh mắt còn cố ý trốn
tránh Liên Đóa Nhi, nếu có cơ hội liền sai đại tẩu dẫn Liên Đóa Nhi về
Tây phòng.”
“Bà… bà sợ Liên Đóa Nhi sao?!” Có chút khó tin, nhưng đây là kết luận duy nhất của Liên Diệp Nhi.