Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 769 : Phiền Não
Ngày đăng: 16:57 18/04/20
Edit: mai nguyen
Beta: Nora
Liên Thủ Nghĩa đột nhiên bị Liên lão gia tử quát lớn, ban đầu còn sửng sốt một chút, sau đó liền lập tức bĩu môi không nói nữa.
“Chi Nhi thành thân là chuyện lớn như
vậy, ta đã sớm mong đợi từ lâu. Làm cho mọi người thân càng thêm thân,
là một việc tốt, ta cũng muốn đi xem thế nào. Nhưng nay người già rồi,
thân thể không còn do người làm chủ a. Lý lang trung nói với ta không
chỉ một lần, như ta bây giờ, không thể quá vui cũng không thể quá buồn…
Lão Tứ nói, để cho ta đi ngồi vào, xem một chút rồi trở lại cũng được.
Nó đã nói như vậy, nhưng ta không đồng ý.”
“… Nhiều thân bằng hảo hữu như vậy, náo
náo nhiệt nhiệt, đến lúc đó ta quá cao hứng, có khi lại gây phiền toái
cho mọi người. Hôm nay mọi người đều bận rộn, ta đã không thể giúp gì
được, cũng không thể đi để gây trở ngại cho người ta.”
Liên lão gia tử nói những lời này đúng
là tình tình thực tế. Ngày đó Liên Thủ Tín dẫn theo Lý lang trung đến,
nói hiện tại đã bắt đầu mùa đông rồi, thấy Liên lão gia tử và Chu thị
đều không có tinh thần gì, nên xin Lý lang trung đến bắt mạch cho hai
lão nhân.
Người nhà nông, đừng nói thân thể không
có chuyện gì, ngay cả khi có một ít bệnh vặt, không tới thời điểm không
chịu nổi, sẽ không dễ dàng mời lang trung xem bệnh. Nhưng Liên lão gia
tử biết, nhà giàu người ta có thói quen mời lang trung xem mạch bình
an.
Vì vậy, Liên lão gia tử cũng không để ý, chỉ nghĩ Liên Thủ Tín làm như vậy là muốn hiếu thuận ông và Chu thị.
Lý lang trung đều bắt mạch cho Liên lão
gia tử và Chu thị. Thân thể Chu thị không có vấn đề. Mà Liên lão gia tử
bên này vẫn như cũ là nóng tính, tâm hoả đều thịnh. Lý lang trung lưu
lại lời dặn dò, bảo Liên lão gia tử phải cực kỳ tĩnh dưỡng, trong lòng
đừng lo nghĩ chuyện gì, phải tránh tình trạng quá buồn quá vui.
Lời dặn này của lang trung cũng không có gì mới mẻ. Liên lão gia tử bị bệnh mấy lần trước kia, Lý lang trung
cũng đều nói những lời tương tự.
Ai biết, Liên Thủ Tín nghe Lý lang trung nói như vậy, lúc ấy liền nhắc tới chuyện tiệc cưới của Liên Chi Nhi
cùng Ngô Gia Hưng, nói với Lý lang trung ông ta lo lắng Liên lão gia tử
tham gia tiệc cưới, trong ngày đó quá đỗi vui mừng sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể, thậm chí lại phát bệnh lần nữa.
Lý lang trung còn gật đầu, nói Liên Thủ Tín lo lắng rất có đạo lý.
Đưa Lý lang trung đi, Liên Thủ Tín cũng
Mấy người ngồi trên giường gạch đều mơ
mơ hồ hồ nghe được Liên lão gia tử lẩm bẩm, nhưng cũng không ai biết
Liên lão gia tử hiện tại đang suy nghĩ gì. Mọi người đều cho rằng, Liên
lão gia tử vẫn đang xấu hổ vì không thể đi dự tiệc cưới.
Mặc dù Liên lão gia tử xấu hổ, nhưng tựa hồ như cũng không tính toán làm ra hành động gì đối với Tứ phòng Liên
Thủ Tín. Vì vậy, những người ngồi trên giường gạch này đối với chuyện
Liên lão gia tử xấu hổ cũng không có hứng thú nữa.
“Bàn tiệc của lão Ngô gia này thật là…”
Liên Thủ Nghĩa còn đang chậc chậc tán thưởng bàn tiệc thịnh soạn Ngô gia đưa tới: “Lão Ngô gia có tiền a, người ta của cải nhiều thật. Những năm này, hai người Ngô Ngọc Quý kia cũng kiếm tiền không ít. Người ta nhân
khẩu cũng nhẹ, ngày ngày sống thật tốt a…”
Nhân khẩu nhẹ là thổ ngữ nông thôn của Tam Thập Lý Doanh Tử, ý tứ tương đương với người trong nhà ít, gánh nặng nhỏ.
“Hắn cũng nên làm bàn tiệc như vậy. Lão
Ngô gia lúc này coi như phát tài rồi.” Tứ Lang liền nói: “Tứ thúc cho
chút ít của hồi môn kia, vài chiếc xe ngựa đều chứa không nổi. Còn có gì mà cửa hàng xay bột, xưởng dưa chua, toàn bộ gia sản nhà chúng ta gộp
lại cũng không đủ một đầu ngón tay út người ta. Vào lúc ông nội có tiền
nhất năm đó, đoán chừng cũng không nhiều bằng đồ cưới của Chi Nhi tỷ.”
Nói đến đây, Tứ Lang còn cố ý nhìn Liên lão gia tử một cái.
Liên lão gia tử hiện đang đắm chìm trong khổ não của chính mình, ông không hề chú ý tới ánh mắt của Tứ Lang,
cũng bỏ lỡ lời nói của Tứ Lang.
“Không có.” Liên Thủ Nghĩa thoáng một
phát nhớ lại, liền khẳng định: “Nhà lão Tứ này phát tài quá quỷ dị a.
Hắn phát tài lớn như vậy, ban đầu còn biết cách ủ rượu nho, vậy mà hắn
độc chiếm một mình. Hiện tại cũng như vậy, lão Tứ quá ích kỷ rồi. Ta
cũng không trông cậy vào hắn được cái gì, chỉ cần giữa kẽ tay hắn rò ra
một chút tiền, đều đủ cho chúng ta ăn dùng. Hắn thà rằng tiện nghi lão
Ngô gia a! Còn tình cảm huynh đệ gì nữa chứ!”
“Đồ cưới chưa tính, còn mọi người cho thêm trang nữa.” Tứ Lang không biết nghĩ tới điều gì, dừng lại một lúc liền nói thêm vào.
“Nói đến thêm trang, Tam Lang bên kia
cũng cho người đưa hộ đồ đạc tới.” Đột nhiên Hà thị nói: “Nghe nói là
cho hai xấp vải, một đôi vòng tay. Tất cả trị giá đến vài lượng kia.”
“Ta sinh ra là mệnh gì a. Sinh ra một
đống nhi tử không ít, tính cả La Tiểu Yến, cả thảy đã cưới ba đứa con
dâu rồi, vậy mà một chút phúc cũng không được hưởng. Con dâu đứa nào
cũng không coi ta vào đâu. Cái đứa Vương Thất kia, không biết là ngu dốt hay thế nào, cùi chỏ đều ngoạt ra bên ngoài. Xa cách chúng ta như vậy,
mấy lượng bạc kia, sao một tí cũng không hiếu kính chúng ta.”