Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 768 : So Đo

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: mai nguyen

Beta: Nora

Chu thị chia đồ ăn cho mọi người xong

rồi, mới xới cơm cho mình. Đồng dạng là một chén lẫn lộn hai thứ cơm,

nhưng có người được một chén đầy vung, có người chỉ được một chén phẳng

phiu, còn có chút vơi. Trong chén con cháu đều đầy đủ, chén của Liên Đóa Nhi là ít nhất. Chu thị bới cho mình một chén cơm trộn đầy ắp, còn có

thêm một cái bánh bao.



“Ăn cơm đi.” Chu thị cầm lấy đũa, lên tiếng.



Mọi người chờ Liên lão gia tử gắp một

đũa thức ăn, mới bắt đầu buồn bực dùng bữa. Tuy đã lưu lại một nửa bàn

tiệc Ngô gia đưa tới, nhưng số còn lại cũng tương đối thịnh soạn.



Bình thường nhà cũ đều ăn cơm canh thanh đạm, hơn nữa cực ít có thức ăn mặn, một bàn thức ăn này đương nhiên

càng làm cho khẩu vị mọi người được mở rộng. Thoáng chốc, Liên Thủ Nghĩa đã ăn xong một chén cơm, vừa ăn bánh bao, vừa đưa chén tới đòi xới thêm cơm.



Mặc dù không phải hoàn toàn là cơm

trắng, nhưng dù sao cũng có trộn lẫn ít cơm trắng, so ra vẫn có hương vị ngọt ngào hơn cơm cao lương thường ngày. Nếu là thường ngày, việc bới

thêm cơm sẽ giao cho Tưởng thị làm. Nhưng hôm nay khác, đều là thức ăn

ngon, vì vậy dù là bới thêm cơm, Chu thị cũng tự mình làm.



Chu thị nhai nhai miếng thịt mỡ trong

miệng hai cái rồi vội nuốt xuống bụng, lấy tay lau đi khóe miệng bóng

nhẫy, lúc này mới nhận lấy chén của Liên Thủ Nghĩa bới đầy một chén cơm.



“… Ta bà lão sắp xuống mồ rồi đấy, giờ

còn phải hầu hạ các ngươi.” Vừa đưa trả chén cơm lại cho Liên Thủ Nghĩa, Chu thị vừa liếc ông ta. Những lời này mang theo ý vị nhàn nhạt oán

trách, lại còn sặc mùi ý muốn tranh công.



Liên Thủ Nghĩa nhìn hướng Chu thị cười cười lấy lòng, sau đó liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Người một nhà say sưa ăn cơm đến quên

trời đất. Chu thị liên tục huy động đôi đũa trong tay gắp thức ăn, gắp

vào miệng từng miếng thịt mỡ, rồi và một đũa cơm trộn nuốt xuống.



Chu thị đang ăn say sưa, nhưng cũng

không trễ nãi việc thỉnh thoảng đưa mắt trừng Hà thị và Liên Đóa Nhi.

Mỗi khi hai người đưa đũa vào đĩa thức ăn, Chu thị liền trừng mắt tới,

vừa u ám, vừa nặng nề. Nhiều lúc Liên Đóa Nhi chỉ cúi thấp đầu, thỉnh

thoảng gắp một đũa thức ăn trong những đĩa đặt gần. Dưới ánh mắt âm trầm của Chu thị, chiếc đũa trong tay Hà thị vẫn không ngừng nghỉ đưa vào

mấy đĩa thức ăn.



“Vợ Lão Nhị, đi lấy thêm ít hành.” Chu thị thấy chén cơm trong tay Hà thị đã gần thấy đáy, liền vội vàng sai sử.




Ai cũng không nói chuyện. Liên lão gia tử tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phản ứng lại.



Liên Thủ Nghĩa lại càng nói càng hăng.



“Lão Tứ a, hắn càng ngày càng không xem

chúng ta ra gì rồi” Liên Thủ Nghĩa gác chân lên, vừa quơ chân loạn xạ,

vừa oanh oanh liệt liệt nói: “Hắn vênh mặt lên, ngại chúng ta ra ngoài

làm hắn mất mặt. Chuyện lớn như vậy, hắn không xem trọng chúng ta, không cho chúng ta dự tiệc, chỉ cho người đưa đến một bàn tiệc này, khác nào

xua đuổi chúng ta.”



“Con coi như xong, bọn họ căn bản không

xem con là người. Còn đại ca, Kế Tổ, đây chính là trưởng tử, trưởng tôn

Liên gia, hắn cũng xem như con mà không nhận người? Nói sao thì hắn cũng phải đặt đại ca và Kế Tổ lên hàng đầu chứ.”



“Đừng nói đến ta.” Liên Thủ Nhân cúi đầu nói.



“Tiểu tử lão Tứ này, lá gan càng ngày

càng lớn. Đã sớm không đặt đại ca và Kế Tổ vào mắt, bây giờ thì tốt

rồi, ngay cả cha hắn cũng cho xuống đài. Hắn đúng là coi trời bằng

vung, giẫm cả cha ruột dưới lòng bàn chân. Cha a, chuyện lần này, cha

không nên nhẫn nhịn. Cha nên nghĩ lại cách, đừng xem lão Tứ hắn hiện giờ có năng lực, hắn bất cứ giá nào cũng phải sợ cha…”



Liên lão gia tử vẫn như cũ không nói một lời.



“Lần này cho người đưa cơm cùng món ăn,

một ngụm rượu cũng tiếc không đưa qua. Không được, một hồi người ta đến, con phải hướng bọn họ đòi rượu. Nếu hắn không cho, con liền đi đến nhà

hắn. Lão Tứ giờ đã làm quan liền không xem con vào đâu, lão Ngô gia là

loại người nào, cũng dám xem thường chúng ta!” Dũng khí Liên Thủ nghĩa

càng nói càng tăng, vung lên cánh tay muốn làm lớn chuyện.



Phàm là làm chuyện gì, đều sợ nhất người ta gây chuyện. Nếu có người gây chuyện, vì không để chuyện náo lớn

lên, ảnh hưởng tới không khí vui mừng, hơn phân nửa chủ nhà sẽ thỏa

hiệp.



Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài đại môn có

tiếng vang, liền có người đi đến, ở trong sân ngoài phòng Hà thị và

Tưởng thị đang chào hỏi, là Ngô gia cử người đến thu thập bàn tiệc.



Vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa hùng hùng hổ hổ.



“Ngươi yên tĩnh chút cho ta!” Liên lão

gia tử đột nhiên tỉnh lại, cả giận nói: “Không uống được nước tiểu ngựa, ngươi liền làm càn hả!”