Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 781 : Suy Tính

Ngày đăng: 16:58 18/04/20


Edit: Dao Dao

Beta: Nora

“Tứ thẩm, cháu không biết nên nói gì nữa, điều kiện của nhà chúng

cháu như vậy, cho tới bây giờ tứ… tứ thẩm cũng không xem thường. Đối xử

với nhà cháu rất tốt. Cháu dù chưa thấy hết việc đời, nhưng cũng biết,

giờ rất khó tìm việc làm. Tứ thúc, tứ thẩm giúp Nhị Lang tìm việc đã là

đại ân lắm rồi. Hiện giờ, lại đổi cho Nhị Lang công việc tốt hơn, lại

còn tìm việc cho Tiểu Ưng.” La Tiểu Yến hơi kích động nói câu cảm kích

với Trương thị.



“Ngày đó, cháu lấy hết dũng khí mới dám

nói với tứ thẩm. Trong lòng cháu cũng không ôm nhiều hi vọng, dù tứ thúc tứ thẩm tìm việc cho Tiểu Ưng thì cũng sẽ mất ít lâu. Cháu thật không

ngờ, tứ thẩm để trong lòng lời của cháu, để bụng như thế, mới qua vài

ngày, đã tìm được việc rồi. Lại còn tìm được hai cái cho chúng cháu

chọn.”



“Tứ thẩm, cháu ăn nói vụng về, trong

lòng nghĩ nhưng cũng không biết nói ra thế nào. Ân tình của tứ thúc, tứ

thẩm, cháu ghi tạc trong lòng. Sau này, cháu nhất định sẽ hầu hạ Nhị

Lang thật tốt, sẽ coi Nhị Nữu Nữu thân như con ruột. Không phải cháu chỉ nói mà không làm, trời cao chứng giám, nếu cháu không nói thật lòng, về sau không làm đúng, liền khiến cháu…”



Thấy La Tiểu Yến muốn thề, Trương thị vội khoát tay ngăn nàng lại.



“Đứa nhỏ này, ta thấy cháu là người thành thật. Đâu cần thề thốt gì, tứ thẩm tin tưởng cháu.” Trương thị liền cười nói.



“Nhị tẩu, nói thật, cha mẹ muội, còn cả

ca ca của muội, đều để bụng chuyện này, thật cũng không phải nể mặt nhị

ca, mà là nhìn nhị tẩu.” Liên Mạn Nhi lấy miếng điểm tâm đưa cho La Tiểu Yến, cười nói.



La Tiểu Yến hơi thụ sủng nhược kinh* mà nhận điểm tâm, cũng không ăn ngay, chỉ nhìn Liên Mạn Nhi.



*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.



“Chúng ta thấy nhị tẩu là người biết cáng đáng, có tình có nghĩa, biết cách sống như vậy, mới đồng ý giúp nhị tẩu.”



“Tẩu… tẩu chỉ là người bình thường, nào

được tốt như lời Mạn Nhi.” La Tiểu Yến gần như nói theo bản năng, nhưng

ngay lập tức nàng kịp phản ứng, Liên Mạn Nhi sẽ không nói lời vô ích:

“Tứ thúc, tứ thẩm, Mạn Nhi, chỉ cần các người nhìn trúng ta, cái gì ta

cũng không nói, mọi người bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng

tây.”



La Tiểu Yến tỏ thái độ vô cùng kiên quyết.
khác, thích ngồi dai, không chịu đi.



“Không biết họ sẽ chọn công việc nào?” Ngũ Lang lên tiếng.



“Chuyện này đúng là không nói chính xác được.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, cũng không cách nào phán đoán ra. “Ngày mai sẽ biết.”



Quả nhiên, vừa rạng sáng hôm sau, Nhị Lang và La Tiểu Yến lại mang theo La Tiểu Ưng tới.



“Chúng cháu về thương lượng với cha mẹ

một đêm, cha mẹ cháu nói, Tiểu Ưng làm gì cũng được, nhờ tứ thúc tứ thẩm làm chủ cho chúng cháu.” La Tiểu Yến nói vậy.



“… Vẫn phải do chính mấy đứa quyết định. Đứa nhỏ Tiểu Ưng này, ta không tiếp xúc nhiều lắm. Chính các cháu là

người nhà, hiểu rõ nó, xem nó làm gì thích hợp.” Liên Thủ Tín nói.



La Tiểu Yến có thể nói ra lời này, coi như không đơn giản rồi, La Tiểu Yến cũng coi như người thông minh.



“Chuyện này, nếu tứ thúc nói như vậy,

chúng cháu cũng không giấu giếm, vậy để cho Tiểu Ưng đi tiệm xe ngựa đi

ạ.” La Tiểu Yến nói. Hiển nhiên, đây cũng là kết quả thương lượng của La gia.



“Được” Liên Thủ Tín gật đầu dứt khoát, rồi đẩy La Tiểu Yến đi gặp Trương thị.



“Nhị Lang, nói cho tứ thúc biết, em vợ

cháu chọn việc ở tiệm xe ngựa, cháu, vợ cháu, cả cha mẹ vợ cháu, là tính toán làm sao?” Sau đó, Liên Thủ Tín lại đuổi khéo La Tiểu Ưng đi, một

mình nói chuyện với Nhị Lang.



“Công việc ở nội thành không dễ làm,

người người đều tinh thông. Tiệm xe ngựa người đến kẻ đi, loại người nào cũng có. Chúng ta là nhà nông, đều thật thà. Như cháu, tứ thúc cũng

biết, cháu có sức lực, nhưng không có tâm cơ. Tuổi Tiểu Ưng còn nhỏ,

chưa từng sống ở bên ngoài, nó cũng thành thật, nhưng thông minh hơn

cháu. Hai chúng cháu làm cùng chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau, trong nhà

cũng yên tâm.” Nhị Lang nói với Liên Thủ Tín.



“À.” Liên Thủ Tín à một tiếng, như có suy nghĩ nhìn thoáng qua Nhị Lang.



“Thật ra, việc ở cửa hàng giấy cũng

không tệ.” Liên Thủ Tín trầm mặc một chút, rồi lại nói: “Gió không tới

mặt, nắng không tới đầu, cũng không cần thể lực lớn, học thành thì có

một tay nghề, không dám nói đại phú đại quý, nhưng bấy nhiêu cũng đảm

bảo đủ sống.”



Công việc ở cửa hàng giấy là do nhà Liên Mạn Nhi cố ý chọn cho La Tiểu Ưng.