Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 784 : Học Đường
Ngày đăng: 16:58 18/04/20
Edit: phiyenvu
Beta: Nora
Để Tiểu Hổ và Tiểu Long đến nhà đi học,
Trương thị, Ngũ Lang, Mạn Nhi, Tiểu Thất không có ý kiến gì. Nhưng nghe
Tiểu Thất nói như vậy, bọn họ không ai lên tiếng tán thành trước.
Người đầu tiên tán thành chuyện này phải là Liên Thủ Tín mới được.
“Cha thấy được đó.” Qủa nhiên, Liên Thủ
Tín bày tỏ thái độ: “Trường học cách thôn của ông ngoại mấy đứa rất xa,
Tiểu Hổ và Tiểu Long đi học bất tiện. Nhà chúng ta mở trường học, tiện
thể đón mấy đứa nhỏ sang đây.”
“Vậy để ta nhờ người mang thư cho bọn
họ.” Trương thị mặt mày rạng rỡ, nói: “Đi học là chuyện tốt, lần trước
ta cũng nói với bọn họ… chỉ sợ họ không nỡ xa mấy đứa nhỏ thôi.”
“Vậy nàng cố gắng khuyên bảo họ chút, vì tốt cho bọn nhỏ, cũng vì tính toán chuyện sau này nữa.” Liên Thủ Tín
chân thành nói: “Không phải nàng cũng không nỡ để Ngũ Lang đi xa sao,
nếu Ngũ Lang lúc nào cũng núp trong nhà thì nhà chúng ta đâu được như
bây giờ.”
“Ừ, ta nhất định sẽ khuyên họ.” Trương thị gật đầu nói.
“Cũng sắp Tết rồi, lễ vật chúng ta tặng
cho ông ngoại bọn nhỏ cũng sắp xếp gần xong, khi nào phái người đưa đi
nhân tiện bảo họ mang thư qua luôn. Muốn mở trường học cũng không phải
chuyện một hai ngày có thể xong, còn phải suy nghĩ cẩn thận, chuẩn bị
chút đã.” Liên Thủ Tín lại nói.
“Mẹ, con thấy cha suy nghĩ thật là chu đáo.” Liên Mạn Nhi ngồi kế bên cười nói.
Trương thị không nói gì, nhưng nhìn mặt bà thì biết giờ phút này trong lòng bà như được tưới mật.
Nếu không sao nhất định phải để Liên Thủ Tín biểu lộ thái độ đồng ý chuyện này chứ.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất đưa mắt nhìn nhau cười.
Để Tiểu Hổ và Tiểu Long đến Tam Thập Lý
Doanh Tử đi học, đương nhiên đều ăn ở tại Liên gia. Gia cảnh Trương gia
giàu có, hai năm nay cũng được nhà Liên Mạn Nhi giúp không ít, gia sản
cũng có thay đổi. Nhưng gia sản có lớn hơn nữa thì ở niên đại này cũng
chỉ là phú hộ mà thôi. Nếu Trương gia có hai người đọc sách, vậy mới có
thể thay đổi nguồn gốc xuất thân.
“Bọn họ ai cũng không làm nhân ngon bằng nương muội, hơn nữa đừng thấy bên đó nhiều người, người có thể làm việc rất ít. Bà nội còn ngại mẹ Nha Nhi tay chân bẩn thỉu, sợ Đóa Nhi làm
hư, có thể gói chỉ còn bà, đại tẩu, Nha Nhi. Người ăn thì nhiều, không
tìm chúng ta giúp, bà ấy phải gói một ngày một đêm.” Liên Diệp Nhi nói.
“Vậy Tam bá cũng đi à.” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Đi chứ, giúp trông lửa một đêm.” Liên Diệp Nhi nói.
“Có giữ mọi người lại ăn cơm không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Vẻ mặt Liên Diệp Nhi nhất thời trở nên phức tạp.
“Có” Liên Diệp Nhi buồn bã ỉu xìu: “Còn không bằng đừng giữ, để chúng ta về nhà ăn cơm còn hơn.”
“Mặt nặng mày nhẹ với nhà muội sao?” Mạn Nhi hỏi.
“Mạn Nhi tỷ, chuyện này khỏi phải nói.”
Liên Diệp Nhi nói: “Lúc ăn cơm, muội muốn kéo nương về nhà, cha muội
không cho, nói là không tốt, cương quyết bắt chúng ta ở lại dùng cơm.
Mạn Nhi tỷ, muội với nương gói bánh gần một đêm, tay mỏi nhừ, cho dù ăn
của bà ấy hai cái bánh, bà ấy vẫn tính toán với chúng ta.”
“Ăn cơm xong, muội với nương dọn bàn,
rồi rửa chén ở gian ngoài, bà ấy ngồi trên giường gạch nói nương muội ăn mấy cái bánh, muội ăn mấy cái bánh, làm như chúng ta rất ham ăn không
bằng. Muội chỉ hận không thể ói ra mấy cái bánh đó trả lại cho bà ấy.”
Liên Diệp Nhi tức muốn ói máu: “Bà ấy còn nói với cha muội, muội ăn
nhiều thức ăn, lúc trước chưa ra ở riêng đâu có như vậy, hỏi có phải nhà muội không có thức ăn không.”
Tính cách của Chu thị Liên Mạn Nhi còn
không biết sao, nhưng ở nhà Liên Diệp Nhi Liên Thủ Lễ là chủ gia đình,
nàng không có lập trường gì ngăn cản Diệp Nhi qua nhà cũ, chỉ có thể vỗ
vỗ vai Diệp Nhi biểu thị an ủi, thông cảm.
“Mạn Nhi tỷ, chuyện này còn đỡ đó.” Hai
hàng lông mày của Diệp Nhi rũ xuống, nói: “Tỷ không biết đâu, mới đầu
ông nội nói với cha muội, muốn hai nhà cùng gói bánh nữa kìa.”
“Tam bá đồng ý sao?” Liên Mạn Nhi giật mình nói.
“Không, cha muội không đồng ý.” Diệp Nhi nói: “Cha muội không muốn dính dáng không rõ ràng, nên không đồng ý.”
So với cùng nhà cũ gói bánh, đi giúp gói bánh, bị nặng nhẹ một chút, đã là lựa chọn tốt hơn rồi.