Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 783 : Không Mưu Mà Hợp
Ngày đăng: 16:58 18/04/20
Edit: phiyenvu
Beta: Nora
Liên Mạn Nhi không nghe tiếp mà cười rồi về Tây phòng. Nàng có thể
tưởng tượng ra, bây giờ Liên Thủ Tín không nói được lời nào, mặt khổ sở
như bị khinh bỉ. Biết làm sao được, ông chỉ có thể chịu đựng thôi, ai
bảo nhà cũ không dạy dỗ tốt. Vì những hành vi của bọn họ mà nhà các nàng bị ảnh hưởng không ít. Trương thị có thể xem như là tốt tính, không
thường xuyên nhắc tới.
Hiện nay tuy Trương thị vẫn luôn dịu
dàng hiền hậu, nhưng do ra ở riêng quá lâu, thêm vào đó con cái đều có
tiền đồ, cho nên cũng có chút thay đổi, đối với Liên Thủ Tín đôi khi
cũng cằn nhằn này kia.
Nhưng bất luận là khi nào, bà cũng không bao giờ làm quá đáng. Trương thị có cằn nhằn thì cũng chỉ vì mấy chuyện của nhà cũ. Bởi vì bà có lý, Liên Thủ Tín từ trước đến nay chỉ có thể
yên lặng nghe. Hai người từ trước đến nay chưa từng vì chuyện của nhà cũ mà cãi nhau, ngược lại vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy càng thêm được
cởi bỏ khúc mắc.
Liên Mạn Nhi lại cho rằng chuyện này
cũng là một loại tình thú của Liên Thủ Tín và Trương thị, gặp những lúc
như thế nàng sẽ tránh đi.
Buổi tối mọi người lại quây quần bên bàn cùng nhau ăn cơm.
Ở phủ Liêu Đông này, bởi vì mùa đông kéo dài mà rét đậm, bất kể thành trấn hay nông thôn, mỗi nhà đều có thói
quen xây giường gạch, mỗi lần ăn cơm đem bàn đặt cả trên giường. Chỉ khi nào có đông khách đến mới bày thêm bàn ghế dưới đất. Hơn nữa, bình
thường nữ khách đều ngồi trên giường gạch dùng cơm.
Cả nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm đều để bàn
trên giường gạch, nhất là mùa đông, ngồi trên giường gạch ấm áp, vui vẻ
cùng nhau ăn cơm là một chuyện rất thoải mái.
Điều kiện trong nhà tốt, cơm và thức ăn
cũng nhiều lên, may mà cả nhà đều là người chịu khó, nên không có ai vì
vậy mà béo phì. Chỉ là dù sao cũng đang mùa đông, qua Dán Thu Phiêu lại
đến làm Mèo Đông, khó trách khỏi béo thêm mấy cân thịt.
Chuyện này đối với hai người lớn là Liên Thủ Tín và Trương thị không thấy rõ lắm. Ngũ Lang bởi vì vừa mới đi xa
về, nay lại phải học bài, còn phải ra ngoài xã giao, có nhiều việc phải
bận tâm cho nên chỉ thấy lớn chứ không thấy béo. Chỉ có Liên Mạn Nhi và
Tiểu Thất là béo lên trông rõ.
trường học này, những người có tiềm năng đi thi, chúng ta đương nhiên
giúp đỡ, nhưng có thể đi thi không phải chỉ có tiền là được, còn phải có tư chất cùng thiên phú.”
Vậy mấy người không có tư chất cùng thiên phú không phải sẽ lãng phí thời gian đi học sao?
Đi học tất nhiên không hề lãng phí, biết đọc biết viết không chỉ có thể nâng cao tu dưỡng bản thân, đồng thời
cũng có thể tăng cường khả năng kiếm sống. Ví dụ như Nhị Lang, nếu hắn
biết đọc biết viết nhà Liên Mạn Nhi sẽ thay hắn tìm một công việc tốt
hơn.
“Hiện nay chúng ta có cửa hàng, điền
trang, nông trại… sau này sẽ càng có nhiều hơn. Mấy chỗ này đều cần dùng người, ở trường của chúng ta học xong, chúng ta biết gốc rễ bọn họ sẽ
đáng tin hơn, họ cũng sẽ trung thành hơn, không phải sao?” Liên Mạn Nhi
cười nói.
“Đúng vậy, đợi đến lúc tựu trường, chúng ta sẽ nói rõ với bọn họ, có thể thi khoa cử. Trong nhà không có tiền,
chúng ta sẽ giúp tiền. Cho dù thi không đậu, học chăm chỉ, nhân phẩm
tốt, sau này cứ đến chỗ chúng ta làm công, ưu tiên đãi ngộ.” Ngũ Lang
nói.
“Như vậy nhất định sẽ có nhiều người đến học hơn.” Tiểu Thất nói.
Thi Tú tài, thi Cử nhân, không phải là
điều mà ai cũng có dã tâm và hy vọng, bởi vì quá ít ỏi và xa vời. Ở niên đại này, nói khoa cử cao trung (tương đương với trường cấp 3)
chính là cá chép vượt long môn, thế nhưng trong hồ Giang Hà, cá chép lại nhiều không kể xiết, mấy con có thể được hóa rồng chứ. Một công việc có đãi ngộ tốt là mong muốn có thể chạm đến được, đối với người nhà nông
mà nói, chọn lựa này mới là thiết thực.
Cả nhà đều vô cùng tán thành đề xuất của Ngũ Lang và Mạn Nhi, mỗi người một câu nói ra phương án cụ thể.
“Trên đường từ kinh thành trở về, con đã nghĩ về chuyện này. Hôm đó đại tỷ phu nói với con về chuyện sau này
cháu ngoại đi học, lòng con càng thêm quyết tâm.” Ngũ Lang nói.
“Muội cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này,
tỷ tỷ của chúng ta thành thân được mấy ngày, khi mẹ nói muốn Tiểu Long
và Tiểu Hổ đi học, muội đã muốn nói.” Liên Mạn Nhi nói.
Lúc đó không nói, vì nàng muốn cùng cả nhà thương lượng trước, sắp xếp chuyện này đâu ra đó rồi nói cũng chưa muộn.
“Chúng ta mở trường học, vậy Tiểu Long và Tiểu Hổ có thể đến trường của chúng ta học rồi.” Tiểu Thất nói.