Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 811 : Xem hát

Ngày đăng: 16:58 18/04/20


Bên này đội ương ca đi vào trong thôn, trên sân khấu bên kia có nhóm nhỏ đã hóa trang xong đi ra, lộn nhào, luyện võ, cùng với tiếng chiêng trống, huyên náo vô cùng, thỉnh thoảng còn được một tràng tiếng ủng hộ.



Đây là tiết mục hâm nóng sân khấu, hơn nữa tiết mục mở đầu náo nhiệt như vậy, rất được người xem phía dưới thích.



Bởi vì đội ương ca đi rồi, trên sân khấu còn phải đợi đến thời gian mới bắt đầu hát, vì vậy, mấy người Liên Mạn Nhi lục tục về lại phòng trong hậu viện ngồi.



Đội ương ca vào trong thôn, rất nhanh đã ngừng lại ở đại môn nhà cũ. Một hồi chiêng trống kịch liệt vang lên, nghệ nhân trong đội ương ca xuất ra hết bản lãnh, cực kỳ đặc sắc.



Lúc này đại môn nhà cũ mới chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra hai cái đầu nhỏ, một người là Lục Lang, một người là Liên Nha Nhi, hai đứa nhỏ này bị sai ra mở cửa.



Dù sao cũng là trẻ con, rất thích náo nhiệt như vậy. Lục Lang và Liên Nha nhi vừa mở cửa, quên luôn phải quay vào nhà liền, cứ đứng ở cửa ngơ ngác nhìn ương ca phía ngoài.



Trong sân nhà cũ im ắng.



Liên lão gia tử và Chu thị không đi ra ngoài, không chỉ hai lão nhân không ra, mà tất cả những người khác ở nhà cũ cũng bị cấm chừng trong phòng. Nhưng náo nhiệt ầm ĩ như vậy, không cho người ta xem là chuyện không thể nào. Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, thậm chí Tưởng thị cũng dắt Đại Nữu Nữu tới đứng bên cửa sổ hoặc cạnh cửa giương mắt nhìn ra bên ngoài.



“Bà lấy ít tiền trong tủ ra đi” Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nghe âm thanh sôi nổi bên ngoài, nói với Chu thị.



“Lấy tiền làm gì?” Chu thị khó hiểu.



“Người ta nhảy múa ở cửa như vậy, như thế nào cũng phải cho chút tiền thưởng. Nhanh lấy tiền lẹ đi, để Kế Tổ đưa ra ngoài.” Liên lão gia tử liền nói. Dù sao đã làm chưởng quỹ ở bên ngoài, Liên lão gia tử cảm thấy trường hợp này phải thưởng chút ít tiền mới có thể diện.



“Loại chuyện này cũng bảo ta cho tiền thưởng?” Chu thị ngồi xếp bằng, đương nhiên bà không muốn xuống đất mở hộc tủ: “Nhà lão Tứ mời tới, tiền kia không phải do nhà lão Tứ chi à. Còn muốn ta cho tiền thưởng gì nữa?”


Vốn giữ gánh hát lại là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện nghe hát của Trương thị và Lý thị, ở trong phòng ấm áp nhà mình cùng nhau nghe hát. Nhưng Trương thị lại không nghĩ như vậy, bà giữ người Trương gia và Ngô gia lại xem diễn cùng còn chưa đủ, Trương thị còn muốn để cho người trong thôn cũng cùng được xem. Bởi vì nhiều người càng thêm náo nhiệt.



Đám người Lý thị không có ý kiến, cảm thấy xem hát ở bên ngoài rất tốt.



“Vậy được, con sẽ cho người dọn dẹp lều một chút, lại đặt thêm mấy chậu than.” Ngũ Lang vừa nói, liền đi ra an bài người làm việc.



Rất nhanh, phía ngoài đã thu dọn xong rồi, đoàn kịch hát nhỏ cũng chuẩn bị xong, một nhà Liên Mạn Nhi, một nhà Trương gia, một nhà Ngô gia, còn có Triệu thị và Liên Diệp Nhi liền từ trong viện đi ra ngoài, đến trong lều xem hát.



Tin tức buổi trưa vẫn còn tuồng diễn đã truyền vào trong thôn. Trương thị nhũ nhân Liên gia muốn mời cô nương trong thôn, nhóm con dâu đến xem hát. Vì vậy, bên trong lều lại tới không ít người. Đại cô nương, tiểu tức phụ, lão bà bà ngồi ở một chỗ, thấy Liên Mạn Nhi các nàng tới, liền đứng lên.



Gặp rất nhiều người quen, Trương thị liền cười chào hỏi.



Liên Mạn Nhi còn cho người đưa trà nóng, mang một ít điểm tâm.



Bên trong lều đã được thu thập qua, rất sạch sẽ, lại có chậu than, quả thật không cảm thấy lạnh. Mọi người ngồi xuống một hồi, liền biểu diễn.



Buổi diễn trưa này phần lớn là những vở kịch Trương thị thích, Lý thị cũng thích. Hát trước tiên là Trát Mĩ Án, do đoàn kịch nhỏ của Tiểu Hồng Ngọc hát. Vở kịch tiếp theo do đoàn kịch hát nhỏ ở bên ngoài tới diễn, nổi tiếng ở huyện Cẩm Dương. Cả hai vở diễn đều cực kỳ nổi danh ở huyện Cẩm Dương, rất nhiều người đã xem trăm lần không chán.



Chỉ thấy trên sân khấu hát không bao lâu, Trương thị đã lấy khăn ra lau nước mắt, nhìn nhìn lại tất cả những nữ nhân khác đều như thế cả. Rất nhanh, liền biến thành tình cảnh: trên sân khấu hát tuồng, phía dưới sân khấu khóc rấm rức, còn có người nhỏ giọng mắng, mọi người xem tương đối nhập thần.



Khóe miệng Liên Mạn Nhi không khỏi kéo ra, những nữ nhân này, sở thích của các nàng đều giống như Trương thị. Các nàng thích xem vở kịch như vậy, khen ngợi đạo đức tốt đẹp, đả kích tà ác, nam nữ lương thiện gặp trắc trở, cuối cùng chiến thắng tà ác, đạt được hạnh phúc.



Trát Mĩ Án, Liên Mạn Nhi rất quen thuộc, nhưng vở kịch kế tiếp, đối với Liên Mạn Nhi mà nói rất là xa lạ.