Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 812 : Mãi không ngừng
Ngày đăng: 16:58 18/04/20
Trát Mỹ Án* là câu chuyện kể về một nữ tử bình thường muốn đòi công đạo từ người nam nhân phụ bạc. Câu chuyện được lưu truyền cực kỳ rộng rãi ở kiếp trước nên Liên Mạn Nhi cũng biết. Nàng còn biết trong lịch sử thật sự có một Trần Thế Mỹ, nhưng lại không giống như trong hí kịch trình diễn, Trần Thế Mỹ thật ra cũng không phải người tệ bạc đến vậy. Vở kịch đó hẳn do người có thù oán cố ý viết để bôi bẩn hình tượng của hắn.
*Trát mỹ án: là một phần trong series phim Bao Thanh Thiên có tên “Xử án Trần Thế Mỹ” khi chiếu ở VN, chuyện kể về “Trần Thế Mỹ phụ rẫy thê nhi”. Đây là câu chuyện rất nhiều lần được dựng thành tuồng hát ở cả TQ & VN. Cái tên Trần Thế Mỹ về sau được hiểu như 1 ví dụ điển hình cho những người “sang bỏ vợ”.
Từ đó có thể thấy được văn nhân muốn giết người cũng không cần đao.
Mà tuồng diễn Quyển tịch đồng* (có nghĩa là cuộn chiếu tre) đang trình diễn này, Liên Mạn Nhi cũng chưa từng nghe qua hay được xem lần nào. Mới vừa rồi nàng còn thầm cười nhạo mấy người Trương thị làm gì mà chăm chú thưởng thức thế, vậy mà giờ nàng cũng thấy thích thú không kém. Dù không phải Trát mỹ án, nhưng Quyển tịch đồng này cũng rất cuốn hút. Ngay cả phân cảnh Hồng biến Cẩm Dương huyện đang diễn cũng là một phân cảnh khơi dậy hứng thú của nàng. Nhóm nghệ nhân này lấy hát nói làm phương thức biểu diễn rất có mị lực hấp dẫn người, ngay cả nội dung Quyển tịch đồng cũng không quá phức tạp.
Vở hí kịch này kể về chuyện kế mẫu ngược đãi nhi tử của vợ trước. Sau này kế mẫu lại sinh ra con trai Thương Oa. Thương Oa rất hòa ái thân cận với huynh trưởng và chị dâu, khắp nơi giúp đỡ hai người. Thương Oa gạt mẫu thân giúp đỡ huynh trưởng vào kinh ứng thí. Sau lại giúp đỡ chị dâu và cháu trai trôi qua những ngày khốn cùng. Về sau, mẹ kế hạ độc hại trượng phu chết, vu hãm cho con dâu là hung thủ, còn mua chuộc nha môn bắt con dâu vào đại lao. Thương Oa vì cứu chị dâu đã tự mình đến nha môn tự thú, nhận hết tội lỗi về mình và bị phán chém đầu.
Chị dâu được cứu ra. Mẫu thân Thương Oa lại cuống cuồng chạy chọt khắp nơi xin tha cho Thương Oa, đến cuối cùng tiêu tan hết gia sản cũng không thể cứu, sau cùng bà vì thương tâm và hối hận mà chết đi.
Thương Oa chết trong ngục, thi thể bị ném ra ngoài, chị dâu nhớ ân tình lượm lại thi thể em chồng đi mai táng. Chị dâu không có tiền, không mua nổi quan tài đành dùng chiếc chiếu cũ trong nhà có sẵn.
Lấy chiếu liệm thi thể cần phải cuộn lại thật chặt. Kết quả chị dâu vừa xoắn chiếu lại thành cuộn tròn* (trong tiếng trung gọi là “quyển tịch đồng”) thì chiếu lại tự động mở ra. Việc này dọa chị dâu sợ chết khiếp, tưởng rằng âm hồn Thương Oa vì chịu oan ức mà không chịu tan biến, ma quỷ hiện hồn. Tên vở kịch “Quyển tịch đồng” cũng vì vậy mà có.
Chị dâu run rẩy kịch liệt cầu khẩn vái lạy bốn phương tám hướng mong em chồng đừng dọa nàng nữa, sau đó mới cẩn thận cuộn từng cuộn chiếu cho em chồng, kết quả Thương Oa bật người dậy bừng tỉnh.
Nguyên lai Thương Oa không chết, mà được huynh trưởng, người được hắn giúp đỡ lên kinh ứng thí, cứu giúp.
Huynh trưởng đỗ đạt làm quan, quay về nghe được sự tình thì lật lại bản án, tra được bản án của Thương Oa có nội tình kỳ quặc, liền thẩm tra xử lí lại lần nữa mới có thể khiến cho Thương Oa vô tội được tha. Mà Thương Oa lại nổi tâm tư đùa bỡn, muốn trêu chọc chị dâu một trận, vì vậy mới xuất hiện tình cảnh đằng sau cuộn chiếu tre.
Kết cục đại đoàn viên viên mãn.
Khán giả trước khóc sau cười theo từng diễn biến của tràng diễn.
“Muội không xem hát nữa sao? Đi đi…chờ muội quay lại, tỷ kể tóm tắt lại cho….Sau này chúng ta lại mời đoàn kịch này tới nữa, muội không phải lo không xem được.” Liên Mạn Nhi biết Liên Diệp Nhi lo lắng thì gật đầu nói.
“Dạ.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Mạn Nhi tỷ, muội cũng định chạy qua nhà cũ xem sao đã. Bất luận cha muội có qua đó không, muội cũng phải đi xem thế nào đã…Chờ lúc muội quay lại, lại kể cho tỷ nghe…”
Liên Diệp Nhi nói xong thì quay sang nói vài lời với Triệu thị rồi liền vội vã chạy đi.
Ý của Liên Diệp Nhi là bất chấp Liên Thủ Lễ có bị gọi đi nhà cũ hay không thì nó cũng đều phải chạy qua nhà cũ một lần, tìm hiểu xong tin tức thì trở về nói lại cho Liên Mạn Nhi nghe.
Trong lòng Liên Mạn Nhi thầm cười Liên Diệp Nhi trẻ con, đừng thấy lúc nhà cũ cho người sang mời, Liên Diệp Nhi tỏ vẻ lười biếng như vậy, nhưng bình thường Liên Diệp Nhi cũng không ít lần chạy đi chạy lại sang nhà cũ quang minh chính đại thám thính tin tức. Liên lão gia tử cùng Chu thị cho dù biết rõ, cũng không có biện pháp tóm Liên Diệp Nhi lại.
Liên Diệp Nhi về đến nhà thì không thấy Liên Thủ Lễ đâu, lại vội vàng tất tả chạy sang nhà cũ. Hôm nay trong thôn thật yên tĩnh, trên đường phố không có bóng người nào lai vãng, những người có chút thời gian rảnh rỗi đều đã chạy đến cửa nhà Liên Mạn Nhi xem hát tuồng hết rồi.
Từ đằng xa Liên Diệp Nhi đã nhìn thấy ở cửa nhà cũ có một cỗ xe lừa đang đỗ lại. Liên Diệp Nhi đi đến gần thì nhảy dựng lên giật mình thét một tiếng.
“Ngươi là ai, đứng đây làm gì hả?” Liên Diệp Nhi chỉ vào nam nhân đang đứng khuất nửa thân mình sau xe lừa hỏi. Vừa rồi một mực đi từ cửa thôn tới đều không phát hiện còn có người đang đứng đây, đi đến gần mới đột nhiên trông thấy làm cho hết hồn.
Với lại, người nam nhân này là ai, sao lạ hoắc vậy!
“Ta… ta đi bán mứt quả, không phải người xấu đâu. Ta chỉ đứng đây nghỉ mệt chút thôi. Ta đi ngay đây, đi ngay đây.” Gã nam nhân đó vừa cười nói với Liên Diệp Nhi vừa nâng gánh mứt quả lên nhanh chóng đi ra xa.
Liên Diệp Nhi thấy mặt gã đó cũng là người thiện lương, lại đang gánh theo gánh mứt quả nên cũng không để trong lòng. Hôm nay nhà Liên Mạn Nhi mời mọi người đến xem hát tuồng, kéo tới không ít người bán hàng rong. Gã bán mứt quả này có lẽ là muốn tới trong thôn rao hàng mời gọi thêm chút mối làm ăn.
Liên Diệp Nhi nghĩ vậy xong thì đi vào đại môn nhà cũ, hoàn toàn vứt lại gã bán mức quả sau lưng. Nó dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không đi tỉ mỉ để ý tới gã bán hàng rong kia làm gì, nó không biết rằng gã đó vội vàng bỏ đi vào sau phố nhưng không hề có tiếng rao hàng nào vọng lại cả.
Chưa kịp bước vào đại môn, Liên Diệp Nhi đã nghe được tiếng la hét ầm ĩ rồi. Đẩy cửa ra đi vào sân nhỏ, càng vào trong càng nghe rõ ràng.