Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 828 : Thứ bậc
Ngày đăng: 16:58 18/04/20
Bởi vì bên ngoài chợt có tuyết rơi nên Trầm Tam phu nhân cười giữ Trương thị và Liên Mạn Nhi lại.
“Mới không chú ý một lát mà tuyết đã rơi nhiều đến như vậy rồi!” Tam phu nhân cười nói: “Tuyết đang rơi, bên ngoài trời lại vừa tối, đường rất trơn. Hai mẹ con phu nhân đừng về, trong phủ chúng ta cái gì không có chứ phòng ốc còn rất nhiều. Nếu không, chúng ta cứ ngắm đèn đánh bài vui vẻ suốt đêm… Một năm chỉ có vài ngày này thôi, nên vui vẻ tụ tập chứ!”
“Đường cũng không xa lắm, không có gì đáng ngại.” Trương thị và Liên Mạn Nhi đều cười nói.
Mùa đông ở phủ Liêu Đông băng tuyết ngập trời, đường đi thường xuyên đóng băng. Người đánh xe đều đóng thêm đinh ở móng ngựa, tuy có thể bảo vệ móng ngựa nhưng không thể phòng trơn. Vì vậy mà vào mùa đông đường trơn người đánh xe phải bọc chân ngựa lại bằng cỏ khô rơm rạ để chống trơn trượt. Hiệu quả cũng khá tốt.
Làm như vậy không chỉ chống trơn trượt mà còn có thể cách âm. Bây giờ nhà Liên Mạn Nhi về nhà, xe ngựa nhà nàng tất nhiên sẽ làm vậy. Không những an toàn mà còn không quấy nhiễu giấc ngủ của những hộ gia đình sát đường lớn. Trong phủ thành có quy dịnh, những xe chở nước, đồ ăn hay hàng hóa vào thành lúc rạng sáng đều phải bọc chân gia súc, ngựa la lại để tránh quấy nhiễu người dân.
Hôm nay là đêm Nguyên Tiêu, dù ngoài trời có tuyết rơi thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đến nhiệt huyết ngắm đèn của mọi người, chợ đèn hoa bên ngoài vẫn tấp nập như cũ.
Theo quan niệm dân gian thì qua mười lăm tháng giêng sẽ thực sự hết tết, phải chuẩn bị công việc cho năm tới. Vì đây là ngày lễ cuối cùng nên trong lòng mọi người đều không khỏi muốn kéo dài thời gian.
Trầm Tam phu nhân thấy mấy người Liên Mạn Nhi không định ngủ lại cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ gọi một tiểu nha đầu tới nhỏ giọng dặn dò mấy câu, tiểu nha đầu kia liền vội vàng đi ra ngoài, sau đó Trầm Tam phu nhân đích thân dẫn người tiễn Trương thị và Liên Mạn Nhi xuống lầu.
Đi tới chỗ ngoặt ở lầu hai, tiểu nha đầu vừa rồi được Tam phu nhân sai ra ngoài vội vã bước đến.
“Liên lão gia và hai vị thiếu gia đã xuống khỏi lầu ba rồi ạ…” Tiểu nha đầu nói Liên Thủ Tín đã dẫn Ngũ Lang và Tiểu Thất xuống, hiện tại đang ở một gian thư phòng gần đó: “Lục gia đang nói chuyện cùng Liên lão gia và hai vị Liên thiếu gia, cả Sở tiên sinh cũng ở đó, nói rằng mời phu nhân và cô nương qua đó.”
“Các ngươi dẫn Liên phu nhân và Liên cô nương tới đó đi, nhớ hầu hạ chu đáo.” Trầm Tam phu nhân liền chỉ vào một tiểu nha đầu phân phó, sau đó cười nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi: “Ta không tiễn nữa, có chuyện gì cứ sai bọn nha đầu này.”
“Lần này Lục gia trở về định ở lại phủ thành bao lâu ạ? Có đi biên thành nữa không?” Liên Mạn Nhi nhàn rỗi hỏi chuyện ngày thường của Trầm Lục.
“… Chỉ có thể ở lại hai, ba ngày rồi phải quay về.” Trầm Lục gật đầu: “Mùa đông năm nay lạnh hơn mùa đông năm trước. Ở phủ Liêu Đông của chúng ta còn đỡ, phía bắc liên tục có mấy trận bão tuyết, tổn thất không ít. Nếu thật sự hết đồ ăn, những người đó không thể không nảy sinh mâu thuẫn. Dù nói là mấy năm qua được thái bình nhưng năm trước đã xảy ra chuyện rồi, cuối cùng dù bình an vượt qua nhưng không thể không đề phòng.”
“Lục gia nói rất đúng.” Sở tiên sinh nghiêm nghị nói.
Lòng Liên Mạn Nhi có chút chùng xuống, ánh mắt di chuyển dừng lại trên người Trầm Lục. Trầm Lục ở trong thư phòng chỉ mặc một bộ trường bào gấm màu xanh ngọc, hông thắt đai ngọc, trang phục đơn giản nhưng không mất đi vẻ lộng lẫy, làm nổi bật khuôn mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao của hắn.
Biên giới phía bắc không yên, như vậy cái tết này của Trầm Lục chắc chắn không thể trôi qua yên lành. Nhưng vẫn không thấy mặt hắn có biểu hiện mệt mỏi, gian nan vất vả gì. Nhớ tới những việc Trầm Lục trải qua thuở nhỏ, nhìn Trầm Lục như bây giờ nàng không hề cảm thấy kỳ lạ. Dù tuổi Trầm Lục không lớn lắm nhưng phải gánh vác trên vai không ít sóng to gió lớn, hắn đã chịu đựng thành quen rồi. Nếu không đã không thể là người trấn giữ Liêu Đông, bảo vệ bình yên cho một phương khi tuổi còn trẻ như vậy.
“Lục gia, vật tư ở biên thành vẫn còn đủ chứ? Có cần chúng ta làm gì không? Quyên tiền quyên vật, chỉ cần Lục gia nói một tiếng, không có gì không làm được. Lương thực ở phủ Liêu Đông chúng ta không thiếu. Nhưng ở biên thành lạnh hơn ở đây, áo bông chăn bông và cả giày vải bông có cần quyên góp thêm không?” Liên Mạn nhi vội vàng nói.
Trầm Lục yên lặng chờ Liên Mạn Nhi nói xong, liền cười.
“Cảm ơn nàng đã hao tâm tổn trí.” Trong giọng nói của Trầm Lục hàm chứa ý cười ấm áp: “Tạm thời không thiếu gì cả. Nhưng những gì nàng nói ta sẽ nhớ kĩ, nếu có gì thiếu hụt, ta không tìm ai khác mà chỉ tìm nàng thôi.”
“Không thành vấn đề.” Liên Mạn Nhi cười theo. Phủ Liêu Đông lương thực sung túc, có Trầm Lục bày mưu nghĩ kế, hẳn là đã có chuẩn bị, làm sao có thể thiếu hụt vật tư chứ: “Lục gia cứ đến tìm tiểu nữ. Không phải tiểu nữ mạnh miệng nhưng chuyện này cả Liên gia không cần thương lượng, chắc chắn đều có cùng một suy nghĩ với tiểu nữ. Thứ khác tiểu nữ không dám đảm bảo, chỉ có thể nói bốn từ, dốc hết khả năng.”
Nói xong lời cuối, Liên Mạn Nhi nghiêm túc hẳn lên.