Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 829 : Lễ vật đặc biệt
Ngày đăng: 16:58 18/04/20
“Đúng vậy.” Nghe Liên Mạn Nhi nói thế, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều gật đầu. Hôm nay thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp như vậy, loại thái bình và an nhàn này không thể từ trên trời rơi xuống. Đây là bao đời trước dùng nhiệt huyết và mồ hôi đổi lấy, giờ đây cần những người đời sau bảo vệ.
Nghe tin biên thành có hành động lạ, dù không thể tự mình ra trận thì bọn họ cũng muốn làm vài chuyện trong khả năng của mình. Vì mình, vì mọi người, vì quê hương.
Khác với những người ở vùng trung tâm Trung Nguyên hầu như không bị chiến loạn liên lụy, phủ Liêu Đông có vị trí địa lý như vậy, những chuyện xưa về tổ tiên hăng hái chiến đấu, tắm máu quân thù thời chiến loạn từ bao đời nay đã truyền xuống. Những người ở nơi này có một loại nhiệt huyết đặc biệt từ trong xương.
“Được.” Trầm Lục gật đầu.
Sở tiên sinh ngồi một bên đưa tay vuốt chòm râu, khóe miệng mỉm cười. Gia đình học trò của mình có thể suy nghĩ được như vậy, trong lòng ông rất vui.
“Những ngày qua phủ thành rất náo nhiệt, mọi người có thể chơi thêm mấy ngày.” Trầm Lục cầm chén trà uống một ngụm rồi lại hỏi Liên Mạn Nhi: “Những ngày qua nhà nàng có kế hoạch gì không?”
“Chúng ta định qua hai mươi tháng giêng sẽ quay về.” Liên Mạn Nhi không giấu giếm, nói kế hoạch của mình với Trầm Lục: “Những ngày qua làm phiền Sở tiên sinh đã dạy học cho Tiểu Thất rồi. Còn nữa, chúng ta định mở học đường trong thôn, chuyện này chắc Lục gia đã biết?”
“Ừ.” Trầm Lục gật đầu: “Vừa rồi Ngũ Lang đã nói với ta, gọi là học đường Khai Minh, ừm… rất tốt.”
“Nghèo chỉ biết lo thân mình, thành đạt rồi nên giúp cả thiên hạ.” Sở tiên sinh vừa vuốt chòm râu vừa nói một câu, hiển nhiên vô cùng tán thưởng hành động này của nhà Liên Mạn Nhi: “Xây dựng học đường là việc thiện vô cùng lớn.”
“Lần này chúng ta tới phủ thành muốn mời một vị tiên sinh họ Khúc, do Lỗ tiên sinh đề cử. Ngoài ra còn muốn mời thêm một hai vị tiên sinh nữa đến học đường dạy.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Lục.
“Ta biết vị Khúc tiên sinh này.” Trầm Lục nghe xong, nghĩ một lúc rồi nói: “Dù nhà nàng có thư của Lỗ tiên sinh rồi ta sợ vẫn hơi khó khăn. Sở tiên sinh và Khúc tiên sinh có chút giao tình, không bằng làm phiền Sở tiên sinh cùng đi, chắc sẽ được như dự tính.”
“Việc nghĩa không thể chối từ.” Sở tiên sinh vô cùng thoải mái đồng ý.
Trầm Lục đã sắp xếp sẵn rồi, mọi người không thể nói gì được nữa. Trừ…
“Lục gia, tiểu nữ không cưỡi được ngựa, tiểu nữ chưa từng cưỡi ngựa…” Liên Mạn Nhi khó xử nói.
“Vậy… nàng định ngồi kiệu sao?” Trầm Lục liền hỏi.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn chiếc kiệu, lại nhìn con ngựa cao lớn mà tên lính dắt. Tất nhiên nàng không muốn ngồi trong kiệu, như vậy ngắm chợ hoa đăng còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Nàng muốn cưỡi ngựa nhưng nàng thừa biết khả năng cưỡi ngựa của mình, cái gọi là cưỡi ngựa nàng căn bản không hề biết đến. Hơn nữa đi ngắm đèn, còn đi giữa phố xá sầm uất không phải chuyện đùa. Nàng không muốn tặng chợ hoa đăng của phủ thành đêm nay một màn ngựa nổi điên đâu à.
Liên Mạn Nhi đứng đó xoắn xuýt không nói nên lời.
Trong trí nhớ của Trầm Lục từ trước đến nay Liên Mạn Nhi đều rất thông minh quyết đoán, hiếm khi được thấy vẻ mặt này của Liên Mạn Nhi, hắn không khỏi mỉm cười. Mà Liên Mạn Nhi đang xoắn xuýt lại thấy vẻ mặt thong thả tự đắc của Trầm Lục, thấy nụ cười trên mặt hắn giống như đang nhìn nàng chê cười, trong lòng tất nhiên khó chịu, nhân lúc mọi người không chú ý liền liếc hắn một cái.
“Ha ha…..” Trầm Lục bị khinh bỉ vậy mà vẫn cười ha ha hai tiếng.
Liên Mạn Nhi âm thầm nắm chặt tay, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ.
Trầm Lục ho khan hai tiếng, đưa tay lên vỗ hai cái. Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân. Một bà tử cường tráng kéo một con ngựa đen đi từ phía sau Phượng Hoàng Lâu ra đứng trước bậc thang.
Mắt Liên Mạn Nhi lập tức bị con ngựa này hấp dẫn. Dù không phải người biết xem ngựa nhưng nàng có thể nhìn một cái đã nhận ra đây là ngựa quý hiếm có. Con ngựa đen này cả người không có một sợi lông khác biệt, bước ra từ trong bóng râm cứ như hòa mình với bóng đêm vậy. Bốn chân mạnh mẽ, thân thể gần như hình giọt nước, tăng một chút thì quá béo, giảm một chút lại quá gầy, dáng đi tao nhã mạnh mẽ. Liên Mạn Nhi gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng chạy băng băng của nó.
“… Từ phía tây đưa tới, đã qua huấn luyện rồi, tính tình nó ngoan ngoãn lắm, rất thích hợp cho nàng cưỡi…” Trầm Lục từ tốn nói.
“Lục gia, ngài là nói, tặng ngựa này cho tiểu nữ?” Liên Mạn Nhi mở to hai mắt, trong lúc vui mừng như điên nàng không tin nổi hai tai mình nữa rồi.