Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 844 : Phản mục
Ngày đăng: 16:59 18/04/20
“Lục lang có đến nhà cháu không?” Trương thị thấy Liên Diệp Nhi tới, vội hỏi.
“Mới vừa đến đấy ạ.” Liên Diệp Nhi đáp nói, “Vừa lúc cha cháu ở nhà,
cha cháu đã cùng với Lục lang đi đến nhà cũ rồi. Mẹ cháu ở nhà giữ nhà,
cháu theo cha cùng đi . . . . . . . Cháu đến tìm Mạn Nhi tỷ, một hồi
cháu cũng đến nhà cũ đi xem một chút.”
“Ca, huynh phái người ra ruộng, báo tin cho cha đi.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói.
“Ừ” Ngũ lang gật đầu, sau đó đã bảo người đi tìm Liên Thủ Tín.
Chuyện lần này cùng chuyện lúc trước có chút bất đồng. Mỗi lần nhà cũ có việc, đều là Liên lão gia tử kêu người đến tìm Liên Thủ Tín hoặc là
Liên Thủ Lễ. Còn lần này, thì Chu thị lại để cho Lục lang đến tìm người. Chu thị mặc dù khó dây dưa, nhưng lại có cách nghĩ trực tiếp, cá tính
mạnh mẽ, hành động này đối với bà mà nói, cơ hồ tương đương với tự nhận
mình yếu thế, hướng hai con trai ở riêng chịu thua.
Tình huống bên nhà cũ nhất định rất nát bét, sợ là Liên lão gia tử chống đỡ không nổi nữa.
Bên này phái người đi gọi Liên Thủ Tín, bên kia Liên Mạn Nhi lại tiếp tục hỏi thăm Liên Diệp Nhi.
“Nhà cũ bên kia gây gổ, rốt cuộc là chuyện gì, sao muội lại biết được, là Lục lang nói cho muội ?” Liên Mạn Nhi hỏi liên tiếp.
“Không phải là Lục lang nói với muội.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi: “. . . Muội đi theo hai người, lúc trở lại vừa đến cửa nhà cũ, mới bước qua. . . . . .”
Liên Diệp Nhi đi ngang qua cửa nhà cũ, đã nghe thấy bên trong gây gổ
rất kịch liệt, nàng liền đi vào nhìn. Thế mới biết, thì ra bà mối Tôn ở
trấn trên mang đến lời nhắn của nhà lão Vương ở Bát Miếu, nói là hôn sự
thất bại.
Mọi người ở nhà cũ rất giật mình, đồng thời cũng rất thất vọng, nhất
là hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, dĩ nhiên người thất vọng nhất là
Tứ Lang. Ba người này đối với tin tức đó không thể nào tiếp nhận, cũng
không chấp nhận lý do Vương gia đưa ra là cảm thấy không xứng với Tứ
Lang.
“Nhất định bên trong có cái gì không đúng, người nhà lão Vương lúc đi rất vui vẻ mà. Khuê nữ nhà hắn còn có ý nghiêng về bên này, đó không
phải là muốn chọn ngày tốt rồi sao? Từ trước đến nay chỉ có ngại nhà
trai nghèo, nhà trai không được, nào có ngại điều kiện trong nhà nhà
mức đối đầu trực tiếp với Chu thị nhưng cách nói năng và giọng điệu mạnh mẽ vô cùng.
Chỉ có Tứ Lang đứng ở phía sau Liên Thủ Nghĩa và Hà thị mím môi,
không lên tiếng, nhưng đôi mắt hắn giăng đầy tia máu, đang nhìn Liên lão gia tử oán hận.
Mặc dù cặp mắt kia rơi vào trên người Liên lão gia tử, nhưng người
bàng quan như Liên Mạn Nhi vẫn không khỏi căng thẳng trong lòng. Theo
bản năng nàng cảm giác được, so với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị giương nanh múa vuốt, người chân chính nguy hiểm chính là Tứ Lang.
Không biết Liên lão gia tử có cảm giác được hận ý của Tứ Lang hay
không, Liên Mạn Nhi nhìn về phía Liên lão gia tử. Thế nhưng Liên lão gia tử không nhìn ai cả, tựa hồ cố ý tránh ánh mắt của mọi người.
“Làm gì gây gổ lớn tiếng như vậy, đến cửa thôn đều nghe thấy được.
Ngồi xuống hết đi, có lời gì đàng hoàng nói!” Liên Thủ Tín vào phòng,
thấy tình hình trong phòng thật sự không ra gì, liền trầm giọng quát
lên.
Một tiếng này của Liên Thủ Tín thật đúng là có hiệu quả. Giọng Liên
Thủ Nghĩa và Hà thị lập tức im bặt, hướng Liên Thủ Tín nhìn tới, chỉ còn lại mỗi giọng Chu thị.
Chu thị thấy Liên Thủ Tín vừa đến, đang quát mắng Liên Thủ Nghĩa và
Hà thị, lập tức nâng lên tinh thần, âm thanh không thấp ngược lại còn
cao hơn, càng mắng càng hăng.
“. . . . . . Cánh cứng cáp rồi, đồ táng tận lương tâm, ta một bãi
phân một bô nước tiểu nuôi ngươi lớn, ngươi bám theo ta xé, biết thế
lúc sinh ra sẽ dìm chết ngươi trong thùng nước tiểu. . . . . .”
Luôn mồm mắng Liên Thủ Nghĩa, còn kèm theo hai câu Hà thị, nhưng một câu cũng không mắng Tứ Lang.
“Được rồi, bà đừng mắng nữa.” Liên lão gia tử nãy giờ vẫn không lên tiếng, rốt cục cũng mở miệng, bảo Chu thị chừng mực.
Nhưng lần này Chu thị biết thấy tốt liền thu, miệng không mắng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nữa, nhưng oa một tiếng khóc lên.
“Bảo người báo tin cho ngươi, lúc này ngươi mới đến a. . . . . . ”
Chu thị vừa vịn đứng dậy vừa hướng về phía Liên Thủ Tín khóc ròng:
“Ngươi xem đi, ta và cha ngươi sắp bị người ta bức chết. . . . . . A. . . . . .”