Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 845 : Kiên trì
Ngày đăng: 16:59 18/04/20
Rốt cuộc Chu thị đã biết vai trò của đứa con trai Liên Thủ Tín này lớn cỡ nào!
Liên Mạn Nhi thấy bộ dạng này của Chu thị cảm thấy mí mắt không khống chế được phải giật giật mấy cái. Liên Diệp Nhi ở bên cạnh càng biểu
hiện rõ ràng hơn, nàng kéo ống tay áo Liên Mạn Nhi, le lưỡi làm bộ nhăn
nhó. Liên Mạn Nhi nhịn cười, liền quay đầu nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín thấy biểu hiện của Chu thị như vậy, tựa hồ không thích ứng được, trên mặt lộ ra vẻ như bị táo bón.
Chu thị thật đúng là… làm cho người ta rất khó tiêu hóa nổi a, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng đồng thời, Liên Mạn Nhi cũng không thể không thầm khen Chu
thị. Đúng như mọi người nói, Chu thị thật không phải người bình thường.
Một người có thể đối phó hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, sau khi
Liên Thủ Tín tới, còn có thể dựa thế thoáng cái chiếm thượng phong, mà
khi bị Liên lão gia tử quát bảo ngưng lại, bà còn có thể lập tức xem xét thời thế, bày ra bộ dáng người bị hại ủy khuất thấu trời.
Mấy trạng thái chuyển đổi liên tục như vậy mà không hề lưu lại dấu
vết, loại công phu hát đọc này không phải là thiên phú dị bẩm, không mất mấy chục năm chìm đắm trong đó thì không thể đạt tới trình độ thuần
thục như vậy. . .
Dưới tình huống này, tại sao Liên Thủ Tín có thể không anh dũng tiến
về phía trước, quỳ rạp xuống trước mặt Chu thị, cùng Chu thị ôm đầu khóc rống, sau đó lại mạnh mẽ làm chủ, làm chỗ dựa cho Liên lão gia tử và
Chu thị, nghe Liên lão gia tử và Chu thị chỉ huy, sai đâu đánh đó?
Thế nhưng “Hơi chút” tiếc là Liên Thủ Tín không hề thuận theo dáng vẻ giả tạo của Chu thị phen này.
Phía sau biểu tượng tình cảm “Hoàn mỹ” vẫn tồn tại vết rách. Liên Mạn Nhi tin tưởng, nếu như tình cảm không hề có vết nứt này. Liên Thủ Tín
thật sự có thể bị Chu thị và Liên lão gia tử sai đâu đánh đó.
Mà vết rách tình cảm vốn đã có cơ hội chữa trị. Đáng tiếc, tại thời
điểm tốt nhất để chữa trị vết rách này, Liên lão gia tử và Chu thị không chỉ không chữa trị nó, ngược lại còn tiếp tục làm cho vết rách sâu
thêm. Sớm biết hôm nay, cần gì ban đầu như vậy. Liên lão gia tử và Chu
thị là người rất thông minh, sở dĩ bọn họ phạm phải sai lầm này, nguyên
nhân duy nhất là lúc ấy bọn họ không cho đây là sai lầm.
Xét đến cùng, do họ đã không xem Liên Thủ Tín là một vấn đề. Ai có
thể nghĩ đến, Liên Thủ Tín lại có thành tựu ngày hôm nay. Mà một đại gia đình nhà cũ này, bao gồm đôi lão bọn họ đều phải dựa vào Liên Thủ Tín.
Hà thị đã ngồi ở bên cạnh Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng ngồi xuống, chỉ có Tứ Lang vẫn còn đứng, không chịu ngồi xuống.
“. . . . . . chuyện là như vậy đó. Tứ Lang chúng ta có một mối hôn sự tốt, bị nàng xen vào làm cho hỏng bét. Nàng, nàng làm như vậy không
phải là chuyện người làm a? Nàng là người sao, nàng còn nhìn nhận cha
ta, mẹ ta, nàng còn nhớ Tứ Lang là cháu nàng không? Nàng, nàng rõ ràng
đã quên, khi dễ đến trên đầu lão Liên gia. Lão Tứ, đệ nói xem ta có thể
mặc nàng làm vậy không?” Liên Thủ Nghĩa càng nói càng cảm giác mình có
lý, cho nên càng nói càng lớn tiếng.
“Đó là ngươi tự mình đoán thôi, đại tỷ ngươi không thể làm chuyện này.” Chu thị liền nói, ngữ khí nghẹn ngào.
“Lão Tứ, đệ xem. . . . . .” Liên Thủ Nghĩa cũng buông tay, ý bảo Liên Thủ Tín nhìn thái độ Chu thị. “Ta còn có thể nói gì, đây chính là
chuyện ván đã đóng thuyền. Tứ Lang còn nói với ta, ngày đó ở trong
thành, nàng làm sao vu cáo Tứ Lang, ầm ĩ đến trên đường cái, đệ cũng đã
nhìn thấy, hiện tại đã truyền khắp mười dặm tám thôn. Rõ ràng nàng muốn
tuyệt hậu Tứ Lang và lão Liên gia a!”
Liên Lan Nhi truyền lời đồn đãi để trả thù Tứ Lang, chuyện cô cháu
hai người náo đến trên đường lớn, khi về đến nhà Tứ Lang đã kể
lại chuyện này cho mọi người nhà cũ biết. Nhưng bởi vì ngay sau đó có
chuyện vui làm mai cho Tứ Lang, nên mọi người đã lãng quên chuyện này
không ít.
Mọi người nhà cũ bận rộn xử lý chuyện xem mắt của Tứ Lang, cho nên
không quá để ý tới. Hiện tại lại lần nữa nhắc tới chuyện này, cái gọi là nợ cũ nợ mới, thù mới hận cũ, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang rõ ràng quy kết chuyện hôn sự không thành này ngay cho Liên Lan Nhi cố ý phá
hỏng, dự tính không để yên cho Liên Lan Nhi.
Chân mày Liên Thủ Tín nhíu lại. Chuyện này chính là một khoản sổ sách hồ đồ thối nát, trong lòng Liên Thủ Tín chán nản đến không thể diễn tả, nên vẫn không lên tiếng.
“Tứ thúc, ngày đó thúc không phải đã cho người qua bảo bà ta đừng
truyền tin nữa. Nhưng căn bản bà ấy không nghe theo. Tứ thúc, lời của
thúc bà ta đã không nghe, thì đâu có để tứ thúc trong mắt. Bà ta chính
là khi dễ lão Liên gia ta. Tứ thúc, cháu không thể tha cho bà ta.” Tứ
Lang vẫn không nói chuyện rốt cục mở miệng nói: “Tứ thúc, thúc viết cái
thiếp mời, cho cháu thêm hai người, cháu sẽ đi một chuyến đến huyện
thành, trói cổ một nhà bà ta đưa đến huyện nha cho ăn gậy, ngồi nhà tù
đi”