Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 846 : Xung đột trực tiếp

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Tứ Lang này thật là, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là hù chết người.



Giờ đã hiểu vì sao Chu thị ầm ĩ với bọn họ. Mặc dù hiện tại Chu thị

không cất nhắc Liên Lan Nhi như trước nữa, nhưng bất kể như thế nào thì

Liên Lan Nhi cũng là khuê nữ ruột của Chu thị, trong lòng bà vẫn muốn

bảo vệ khuê nữ này.



Chu thị có một đặc điểm, là ở trong lòng bà chỉ có khuê nữ mới là

người kéo dài tính mạng bà. Thể diện của khuê nữ chính là thể diện của

bà. Phúc lợi của khuê nữ chính là phúc lợi của bà. Chính bà có đôi khi

có thể nửa thật nửa giả mà oán trách khuê nữ như thế này như thế kia,

nhưng quyết không cho phép những người khác trong nhà, nhất là con trai, con dâu nói khuê nữ không đúng nửa chữ. Nếu như con trai, con dâu nói

bậy khuê nữ của bà, có bất mãn với khuê nữ của bà thì chính là bất mãn

đối với bà, là đánh mặt bà.



Giữa khuê nữ và nhi tử, con dâu, Chu thị vĩnh viễn đều đứng về phía khuê nữ.



Nhưng nếu có người cho là Chu thị muốn dựa vào khuê nữ phụng dưỡng,

vậy thì sai mười mươi rồi. Thậm chí Chu thị còn không nguyện ý ở lâu tại nhà khuê nữ, bà cũng sẽ không mảy may chiếm tiện nghi của nhà khuê nữ.

Cho dù là ngày lễ ngày tết khuê nữ tới tặng lễ thăm hỏi, bà đều phải đáp lễ phong phú lại, tuyệt đối sẽ không để cho khuê nữ bị liên lụy.



Liên lụy, là thổ ngữ của nông dân ở nông thôn của Tam Thập Lý Doanh Tử, đại khái ý tứ tương đương với lỗ lả.



Trương thị từng ở sau lưng hình dung cách làm của Chu thị là ăn công để tư.



Nói ăn công để tư chính là chỉ người thời thời khắc khắc tính toán

nhỏ nhặt trong cuộc sống tại một đại gia đình, một bên lừa gạt hết thảy

chi phí tài vật trong tập thể, vừa không chịu giao ra cho tập thể, ích

kỷ tích trữ vốn riêng, thậm chí tổn công mập tư (bòn rút của công để làm giàu riêng). Đối với Chu thị, Liên gia cùng đám nhi tử, con dâu chính là của chung, mà khuê nữ gả ra ngoài lại là vốn riêng của bà dự trữ.



Dù sao sau này Lão Liên gia hết thảy đều của nhi tử cùng con dâu,

hoặc là nói, hết thảy Liên gia sau này đều là của con dâu cùng cháu chắt họ sinh ra, không liên quan đến bà, mà khuê nữ mới là bà sinh ra.



Như vậy người nào xa người nào gần, người nào thân người nào xa, vừa nhìn đã hiểu ngay.



Chu thị định làm mưa làm gió ở Liên gia, để cho con dâu và nhi tử

phụng dưỡng bà. Con dâu và bao gồm cháu chắt do con dâu sinh cũng thấp

hơn bà một bậc, là hạ nhân, là người hầu hạ cho bà, chỉ có khuê nữ của

bà mới là người tôn quý và có thân phận ngang hàng với bà.


Trong phòng lập tức yên lặng như tờ, hai người Liên Mạn Nhi và Liên

Diệp Nhi trao đổi một cái ánh mắt. Những năm này Chu thị có thể gây khó

dễ con dâu, con trai ở trong tay, há lại dễ dàng sống chung như vậy.



Chu thị không phải người bình thường, Chu thị là một nhân vật chọc không được.



Dĩ nhiên, đây là đối với cả đám nhà cũ thôi.



Bị buộc nóng nảy nên hôm nay Chu thị vạch trần chân tướng thực của

nhà cũ. Liên lão gia tử bên kia liên tục ho khan, lão gia tử làm tương

đối hàm súc, so sánh với Chu thị càng thêm khôn khéo. Có một số việc,

mọi người đều biết, nhưng lại không tiện mang ra nói.



Nhìn lại mọi người đứng ở dưới đất, bởi vì lời này của Chu thị là

nhằm vào Liên Thủ Nghĩa nên mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ cũng

không để ý, mà biểu hiện của mấy người Liên Thủ Nghĩa rất thú vị.



Hà thị chẳng hề để ý, tựa hồ căn bản không nghe thấy lời Chu thị nói, hoặc là bà nghe thấy được, nhưng không thèm để ý. Còn trên mặt Liên Thủ Nghĩa đầu tiên là biến sắc, thế nhưng tiếp theo lại khôi phục như

thường, mà chân còn cà lơ phất phơ, tựa hồ đối với lời của Chu thị cũng

không để ý.



Mà Tứ Lang rất nhanh ngừng nói, nhưng ngay cả Mạn Nhi cũng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên tức giận cùng hận ý.



“. . . . . . Người a, làm việc không thể chỉ bằng lấy sự oán giận

được, phải nghĩ trước nghĩ sau.” Liên lão gia tử rốt cục chậm rãi mở

miệng: “Ta không phải bênh vực cho người ngoài. Gì đánh bằng roi, nhốt

vào nhà tù, lời này đã quá đáng rồi. Đừng nói người này là đại tỷ của

các ngươi, cho dù là người khác, ta cũng không thể làm như vậy.”



“Lão Tứ, con nói xem ta nói đúng không?” Nói xong, Liên lão gia tử hỏi Liên Thủ Tín.



“Cha, lão nhân người nói tiếp đi.” Liên Thủ Tín cực kỳ cung kính đáp.



“Con là người làm đại sự, phải hiểu đạo lý này. Đoán chừng nếu Ngũ

lang ở đây cũng phải tán thành câu nói của ta.” Liên lão gia tử gật đầu

nói.



“Ông nội, chuyện đó cứ thế thì phải làm sao?” Tứ Lang uốn éo quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng hỏi vặn.